Mùa này, vấn đề này, ở bờ biển ăn đồ nướng uống bia, thoải mái nhất .
Đường Bạch Dạ mang theo Hạ Thần Hi hướng bãi cát an tĩnh nhất đi, vì để đi được thoải mái bọn họ cởi giày đặt ở lối vào, một lát trở về dù sao cũng muốn đi qua nơi này.
Đi chân trần giẫm trên bờ cát mềm mại, cảm giác thật thoải mái, cảm giác tinh tế ôn nhu, như xoa bóp lòng bàn chân, Hạ Thần Hi rất thích cảm giác này, Đường Bạch Dạ cười cô, "Em rất ít đi bờ biển có phải hay không?"
"Không thế nào đi." Hạ Thần Hi cười nói, "Hawaii đi qua mấy lần, cũng là bảo bối ầm ĩ muốn đi ."
"Muốn nghỉ phép, chọn bờ biển thoải mái nhất ."
Hạ Thần Hi nói, "Kỳ thực, em không thích đi biển, cũng không cảm thấy nghỉ phép đến bờ biển rất thoải mái."
"Vì sao?"
"Không biết." Hạ Thần Hi nói, mắt hơi cong, "Em thích sa mạc hơn, thảo nguyên, sa mạc than."
"..."
Đường Bạch Dạ nghẹn ngào không nói gì, Hạ tiểu thư, em thích cảnh đó thật có tính cách, sa mạc cùng thảo nguyên có thể lý giải, sa mạc than có gì tốt để vui chơi? Hạ Thần Hi cũng không biết vì sao, nói chung thích là thích.
Bờ biển rất ít đến.
Hai người đi tới sườn núi đã không có người, Hạ Thần Hi ngồi xuống nghỉ ngơi, duỗi thẳng chân, nằm trên bờ cát hai tay gối ở sau ót, nhìn trên trời sao lốm đốm đầy trời, chợt cảm thấy tâm tình khoan khoái.
Đường Bạch Dạ ngồi ở bên cạnh cô, Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, nhịn không được cảm khái, "Thật là thoải mái."
"Đi nhiều mấy lần, em sẽ thích ."
"Có lẽ vậy, rất nhiều chuyện, đều phải làm nhiều mới có cảm giác." Hạ Thần Hi nói, Đường Bạch Dạ bật cười, Hạ Thần Hi nhìn sao trên trời, cười nói, "Ở đây sao so với thành phố S nhiều hơn."
"Đương nhiên." Đường Bạch Dạ nói, "Thành phố B là thành phố du lịch biển, không có công nghiệp nặng, chất lượng không khí tốt nhất toàn quốc, một năm bốn mùa như xuân, hương hoa thơm mát, nhìn sao thành phố S kém xa ở đây."
Ở đây nhìn thấy sao, tối đa, tối lượng, đẹp nhất. Đặc biệt ở bờ biển ngoài khơi trống trải, cảm giác tốt hơn.
Hạ Thần Hi nói, "Anh rất thích thành phố B?"
"Anh vốn có một cái kế hoạch." Đường Bạch Dạ nói, "Nếu mạng anh sống đến bốn mươi tuổi, anh liền về hưu, đến bờ biển thành phố B mua một căn nhà ở dưỡng lão, nuôi một con thú cưng, cuộc sống cũng rất hưu nhàn."
Tim Hạ Thần Hi như bị thứ gì đâm vào, vô cùng đau đớn. Cô hít sâu, trong lòng mới có thể bình phục. Nếu như mạng anh sống đến bốn mươi tuổi.
Trong kế hoạch Đường Bạch Dạ, thậm chí có kế hoạch như vậy, là kế hoạch vĩnh viễn không thành sự thật.
Anh là người của hắc đạo, mặc dù anh là Tổng giám đốc Đường thị, nhưng cũng là Môn chủ Đường môn, gặp qua không ít ám sát, kết không ít oán thù, ngươi giết ta, ta giết người.
Hôm nay không biết ngày mai, nói không chừng một ngày kia cứ chết như vậy .
Bây giờ Đường Bạch Dạ đỡ hơn một chút, tình huống năm đó bết bát hơn, hôm nay anh làm việc thành thục, không kẽ hở, trên cơ bản không có người tìm tới cửa, trừ phi anh ngại mạng chính mình quá dài.
Năm đó vừa mới gia nhập hắc đạo, anh có một thời khắc đều không chuẩn bị chết?
Cô đâu?
Cô không phải ngu ngốc, cũng không phải ngu ngốc.