Đứng ở trên đỉnh núi nhìn xuống dưới chân núi, thành phố được chiếu sáng rực rỡ, ngẩng đầu, thấy được những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, trời và đất đẹp như tranh vẽ.
"Thật đẹp." Hạ Thần Hi nhịn không được kêu lên, Tiêu Tề đứng chắp tay, đứng bên cạnh cô, mạnh mẽ, anh tuấn, giống như một vị thần bảo vệ, Mặt Hạ Thần Hi nhìn ôn hòa, Tiêu Tề sủng nịch cười.
"Thích không?"
Hạ Thần Hi gật đầu, "Làm sao anh biết em thích nhìn cảnh đêm."
"Em thích gì, anh đều biết."
"Anh xác định?"
"Anh xác định." Tiêu Tề nói, Hạ Thần Hi cười, đột nhiên nhíu mày, "Em thích mùi nước hoa nam, anh biết không?"
Tiêu Tề, "..."
Anh có chút kinh ngạc, nhìn không giống như đang giả vờ, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh lại, "Hẳn là mấy năm này đã thành thói quen."
Hạ Thần Hi đột nhiên cảm thấy, dáng vẻ Tiêu Tề như vậy thật đáng yêu, so với dáng vẻ lạnh lùng của anh càng động lòng người.
Cảnh đêm đẹp, ngàn vì sao cũng rất đẹp.
Nào là tặng hoa, nào là bữa tối dưới ánh nến, giờ lại nhìn cảnh đêm... Rất phù hợp cho những cặp tình nhân đang yêu nhau, chỉ là không phù hợp tác phong của Tiêu Tề.
"Ai dạy anh tặng hoa, rồi lại bữa tối dưới ánh nến, lại tới nhìn cảnh đêm ?"
Tiêu Tề lại ngẩn ra, nhưng cũng không giấu giếm nói, "Mặc dù là người khác chỉ dạy, nhưng những điều này cũng xuất phát từ nội tâm của anh, chỉ là anh thật không hiểu, làm thế nào để đuổi theo một người."
Hạ Thần Hi lập tức có cảm giác ấm áp .
Với anh cũng tăng thêm mấy phần thân thiết.
Khi anh xuất hiện, cô liền cảm thấy sợ hãi, lý trí vẫn kháng cự anh, cố ý xa lánh anh, nhưng không ngờ chỉ một câu đơn giản như vậy, kéo gần lại khoảng cách, tối thiểu, anh rất thẳng thắn.
Tiêu Tề đứng ở đỉnh núi, đứng chắp tay, nhẹ giọng nói, "Thần Hi, em với anh là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tự nhiên như vậy ở cùng một chỗ, giống như mục tiêu đã định sẵn trước, nên không có người nào theo đuổi người nào."
"Mấy năm nay, anh cũng chưa từng thích qua ai, nửa đời người này, anh chỉ thích qua một người."
"Anh không hiểu theo điều đó. Thế giới của anh, không có quá nhiều nhi nữ tình trường, cũng không có tình yêu nam nữ, năm ba tuổi anh đã bắt đầu huấn luyện, năm bảy tuổi, sẽ phải bắt đầu giết người, đến năm mười tuổi, sẽ phải học được hơn mười loại kỹ xảo giết người."
"Thế giới của anh, có quá nhiều thứ để học, không có thời gian yêu đương nam nữ, cho nên mặt này, anh rất thiếu thốn. Anh chỉ có thể đi học hỏi người khác, hi vọng anh làm tất cả những chuyện này, em sẽ không cảm thấy phiền chán."
"Nếu như em không thích, xin em hãy nói cho anh biết, anh sẽ sữa đổi. Em không thích ăn cơm ngồi cách xa nhau như vậy, kỳ thực anh cũng không thích, anh thậm chí nhìn mặt em còn thấy mơ hồ, sau này, chúng ta sẽ không đến những nơi như vậy nữa."
...
Lời Tiêu Tề nói, làm người khác rất cảm động.
Anh cũng không giấu giếm Hạ Thần Hi, thế giới của anh là dạng gì.
Anh biết, Hạ Thần Hi có thể tiếp thu, bởi vì cô cũng từng ở trong thế giới của anh.
Chẳng sợ mất trí nhớ, cảm giác vẫn như cũ tồn tại.
Hạ Thần Hi đích xác rất cảm động, người đàn ông thẳng thắn như thế, ai lại không thích.
"Kỳ thực, anh không cần làm như thế này." Hạ Thần Hi nói, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô cũng không thích nhìn thấy Tiêu Tề làm chuyện amh không muốn làm.
Tiêu Tề cười, "Kia tại sao có thể, Thần Hi xinh đẹp như vậy, lại có sức quyến rũ, đàn ông theo đuổi em nhiều như vậy, anh còn muốn thêm sức lực, nhanh lên một chút mang em về nhà mới được, thả em ở bên ngoài, anh không yên lòng."
Hạ Thần Hi mím môi, cúi đầu, cũng không nói gì.
Cô nhìn thành phố muôn ánh đèn màu, trong lòng không khỏi đem Tiêu Tề cùng Đường Bạch Dạ nhanh chóng làm một so sánh.
Tính tình bọn họ khác nhau một trời một vực .