"Đó là anh nói, nếu là ảnh hưởng đến lợi ích của anh, chỉ sợ người đầu tiên đẩy tôi đi chịu chết là anh , tôi đối với Tiêu Tề còn có một chút lực ảnh hưởng, mà anh lại muốn đoạt quyền, anh cảm thấy anh đối với tôi không hề có ý đồ gì ?" Hạ Thần Hi cười lạnh nhìn Phương Đông.
Anh ta thật sự coi cô là đứa trẻ lên ba hồ đồ, không biết gì sao?
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được lợi hại , làm sao cô có thể không hiểu cũng không thấy rõ?
Thực sự buồn cười.
"Thần Hi a..." Phương Đông mỉm cười nhìn Hạ Thần Hi, “ Cô biết không? Trong số những đứa trẻ của Hạ gia nói thông minh cô so ra còn kém Hạ Thanh, nói linh mẫn cô so ra còn kém Thần Tuyết, nói thành thục cô cũng không hơn Bắc Đường. Thế nhưng, cô lại là người không ai có thể nhìn thấu."
"Cô đầu thai nhầm chỗ, cô không nên sinh ra trong gia tộc Hắc đạo. Thần Tuyết cả đời đều ghét phân tranh cho nên cô ấy lựa chọn học y, tránh xa đánh đánh giết giết của giới Hắc đạo, cô cũng ghét hắc đạo nhưng lại bất đắc dĩ phải tiếp thu. Duy chỉ có Hạ Thanh, trời sinh chính là hạt giống của Hắc đạo, trời sinh thích ứng cho nên, trong số ba chị em của mình, cô là người mệt mỏi nhất."
Hạ Thần Hi nhìn Phương Đông, cô biết, Phương Đông nói tất cả đều là lời nói thật, nếu không phải mệt mỏi như vậy cô cũng sẽ không lựa chọn quên đi tất cả, lựa chọn buông tha quá khứ.
Phương đông ngồi vắt chéo chân , trông giống như một người có tư chất của bậc đế vương .
‘’ Đây là thế giới của đàn ông, phụ nữ cùng lắm chỉ là một đóa hoa, cũng không phải là tôi khinh thường phụ nữ nhưng là thế giới này không thích hợp cho phụ nữ . Phản bội, lợi dụng, có một thì có hai, các cô không thể thích ứng. Phụ nữ và đàn ông, trời sinh đã có sự quan tâm cũng khác nhau, đối với đàn ông mà nói lợi ích của bản thân là trên hết , còn người phụ nữ thì chỉ cần một gia đình yên ổn."
"Chúng tôi không cách nào cho các cô, nếu cô là người rất thông minh sẽ rất tích cực, sống cũng rất mệt, phiền não khắp nơi đều có. Nếu cô mơ mơ màng màng, sống hời hợt có lẽ mới là cách sống tốt nhất với cô."
"Như hiện tại, cô mạnh mẽ nhưng không cần phải nói ra những lời này, bởi vì cô nói ra lời này sắc mặt cô trông rất khó coi, cô không cần nói gì nhưng trong lòng cô biết rõ ràng là được cần gì phải nói ra ? Tôi sẽ không làm tổn thương cô, nói không biết chừng dù tôi không lợi dụng, phản bội cô chỉ sợ tôi ở trong lòng cô cũng không đáng một đồng, cô nói có phải không ?"
Hạ Thần Hi hơi ngẩn ra, cô nghĩ thầm, đây là một người đàn ông cơ trí .
Nghe anh ta nói một lúc còn hơn đọc sách mười năm.
Dường như nhất châm kiến huyết ( ý nghĩa gần như nói trúng tim đen), chỉ ra được bây giờ cô đang rất phiền não.
Cô sống quá nghiêm túc.
Nàng chính là sinh sai nhầm chỗ, cô đáng ra không nên sinh ra trong gia tộc hắc đạo , nếu là sinh ra trong một gia đình bình thường, với những điều tốt đẹp mới là mong muốn của cô trong cuộc đời này .
"Tôi đã không còn tin bất luận kẻ nào."
"Tôi hiểu." Phương đông nhàn nhạt nói, "Thần Hi a, nghĩ thoáng một chút có lẽ cô sẽ phát hiện thật ra cô có thể có một bầu trời khác, báo thù cũng không thích hợp với cô, cô sống rất vui vẻ mới không làm những người đã khuất phải thất vọng, bọn họ đều rất thương cô, yêu cô, cuộc sống của cô hạnh phúc mới là báo đáp tốt nhất đối với bọn họ ."
"Tôi đến Marseille, không phải để nghe anh nói đạo lý lớn gì cả, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc anh và gia đình của chúng tôi có mối quan hệ như thế nào ? Người nhà của tôi đã đi đâu rồi ?" Hạ Thần Hi trầm giọng hỏi,
Đạo lý ai ai cũng biết nói nhưng để làm được thì có mấy người.
"Nếu như chị cô còn sống có lẽ tôi sẽ là anh rể của cô." Một câu nói, nói rõ quan hệ giữa bọn họ .