Hạ Thần Hi miệng trương trương, "Đường Bạch Dạ, thật vô sỉ a."
Cũng còn sớm. Đường Bạch Dạ cười ha ha, hai người ăn cơm xong, cùng nhau tản bộ, "Không như đi xem phim đi, dù sao cũng sớm."
Đường Bạch Dạ rất ghét bỏ, "Điện ảnh có cái gì tốt , anh thà rằng về nhà sớm một chút cùng em lên giường."
Hạ Thần Hi, "..."
Hạ tiểu thư giận, vung lên nắm tay liền đánh.
"Anh trước đây còn muốn cùng em xem phim, còn thấy không thoải mái không thừa nhận, bây giờ lại không muốn cùng em cùng nhau xem phim" Hạ tiểu thư lên án, rất đau đớn cảm thán, "Chẳng lẽ nữ nhân bị đuổi tới liền không đáng giá sao?"
Đường tổng như trưởng bối vuốt đầu cô, "Cô nương, em cuối cùng cũng có giác ngộ."
Hạ Thần Hi phụng phịu, "Em muốn trả lại hàng."
"Đâu không hài lòng muốn trả lại hàng, bất kể là phần mềm, còn là phần cứng, lão tử đều là cực phẩm ." Đường tổng bác bỏ trả lại hàng nói rõ, “Em chết tâm đi."
Hạ Thần Hi, "..."
Đường Bạch Dạ xoa xoa mái tóc dài của cô, dắt cô cùng nhau tản bộ.
"Anh và em nói một việc, em đến PWL nghỉ việc đi, đến Đường thị đi làm, chính Thái Gia thăng lên đi, em tới làm vị trí của anh ta, Đường gia thiếu phu nhân ở công ty khác đi làm, tóm lại không thể nào nói nổi đi." Đường Bạch Dạ nói.
Kỳ thực, anh có suy nghĩ riêng. Anh muốn cùng cô mỗi ngày cùng đi làm, cùng nhau tan tầm, mỗi phút cùng một chỗ.
"Anh trả lương em bao nhiêu?" Hạ Thần Hi cười hỏi.
Đường Bạch Dạ khinh bỉ cô, "Nói nhiều tiền tổn thương tình cảm, em gả cho anh, anh là của em, còn muốn cái gì tiền?"
"Lời không thể nói như vậy."
"Em bây giờ tiền lương lại thêm 50%, hài lòng không?"
"Suy nghĩ một chút trước ." Hạ Thần Hi tỏ vẻ chính mình sẽ suy nghĩ.
Chuyện này, cô đã sớm đang suy nghĩ , chỉ là cảm thấy thời cơ cũng đến, báo cáo dự án cảnh biển hoàn thành.
Hai người tản bộ đến bờ sông, vùng này là khu vui chơi, người đến người đi, nhìn rất náo nhiệt, Hạ Thần Hi cũng không phải là muốn giúp vui, Đường tiên sinh càng không muốn, đang định về nhà, di động Hạ Thần Hi vang lên.
Cô nghe điện thoại, Đường Bạch Dạ đột nhiên cứng đờ, vùng này người đến người đi, anh đột nhiên nhìn thấy Lâm Tình, một người ăn mặc rất giống Lâm Tình, đặc biệt gương mặt cô ấy, giống trăm phần trăm. Mặc bộ đồ màu hồng phấn, tay cầm một cặp tài liệu. Rất giống làm việc văn phòng, cứ như vậy theo bên cạnh anh đi qua.
Đường Bạch Dạ cứng đờ, ánh mắt hơi nheo lại, anh muốn xem cẩn thận một chút, lại có không ít người cản trở tầm mắt của anh, cô gái kia nghe điện thoại, không biết nói cái gì, hơi lắc đầu, Đường Bạch Dạ thấy rõ ràng hơn .
Cô ấy cơ hồ cùng Lâm Tình nhìn như nhau.
Lâm Lâm cùng Lâm Tình có bảy tám phần tương tự, lại không như cô gái này, cơ hồ là giống nhau như đúc.
Đường Bạch Dạ vội vội vàng vàng chạy theo, nghĩ muốn đuổi theo cô ấy.
Gặp gỡ đèn xanh đèn đỏ, cô gái đi về phía trước, Đường Bạch Dạ liều đuổi theo,xông qua đèn đỏ, Hạ Thần Hi ngẩn ra, "Đường Bạch Dạ..."
Cô vội vội vàng vàng cúp điện thoại, đuổi theo. Đường Bạch Dạ vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa bị đụng vào, anh một tay ý bảo phía trước dừng xe, một bên theo khe hở đi xuyên qua, nhiều người kinh ngạc nhìn anh xông thẳng, nhao nhao không hiểu, Đường Bạch Dạ lại không quan tâm, xông qua đường cái.
"Đường Bạch Dạ..." Hạ Thần Hi gọi anh vài tiếng, anh lại không nghe thấy.