Mỗi người ngồi một bên.
Cách xa tương đối.
Ở giữa có một cái đèn đồng, làm nổi bật những cây nến hình hoa sen.
Trên bàn có hoa tươi, cũng không ngăn trở hai tầm mắt của hai người.
Phòng ăn sang trong, bộ đồ ăn xa hoa, tác phong như vậy, Hạ Thần Hi có chút không quen.
"Anh đặt bao hết sao ?"
Tiêu Tề gật gật đầu, "Anh không muốn người khác quấy rầy."
Hạ Thần Hi nhìn hoàn cảnh chung quanh, xác thực rất tuyệt, xanh vàng rực rỡ.
Hai người, khoảng cách xa khoảng ba mét ngồi ăn cơm, cảm giác này, có chút nói không rõ.
Cho nên nói, cô rất ghét lễ nghĩa phương tây, cái gì tôn quý, cái gì lễ nghi, rất cứng nhắc.
Hai người ăn cơm cách xa như vậy, cái gì cũng đều không có cảm giác.
Bọn họ không cảm thấy không có ý nghĩa sao?
Cô thà rằng cùng Hạ bảo bối ăn ở trên sô pha, hoặc là ngồi trên thảm, một bên uống bia, vừa ăn cổ vịt, một bên vừa xem tiết mục nghệ thuật.
Đây mới là cuộc sống a.
Hạ Thần Hi cười nhạt, đột nhiên di động báo có tin nhắn, cô vừa nhìn, là Đường Bạch Dạ gởi tin nhắn đến.
Đường Bạch Dạ: Em đang ở đâu?
Hạ Thần Hi: Ăn cơm.
Đường Bạch Dạ: Ăn cơm ở đâu, anh muồn đến đó.
Hạ Thần Hi tắt điện thoại di động.
Tức chết anh.
Cô cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn thấy mắt Tiêu tề đang nhìn mình, mang theo vài phần thâm trầm, lại không sắc bén, chỉ là mỉm cười nhìn cô, giống như dung túng cái gì, Hạ Thần Hi càng chột dạ.
Vị hôn phu...
Này một bữa cơm, ăn rất... không thoải mái.
Tiêu Tề cũng đã nhận ra, cười hỏi, "Không thoải mái sao?"
Hạ Thần Hi vốn định duy trì lễ phép, không muốn nói cái gì, nhưng ủy khuất chính mình lại không phải là tác phong của cô, nên cô nói, "Có một chút, em không thích nhiều lễ nghi khi ăn cơm."
Đặc biệt sau khi về nước.
Trước đây ở nước Mỹ, lúc xã giao, cũng có nghi thức lễ nghi, nhưng ở trong nước thì không cần phải thế, quan hệ tốt, thì ngồi thành một bàn náo nhiệt, uống rượu, chơi trò chơi, cô thích bầu không khí này hơn.
Tiêu Tề cười nói, "Nếu thực sự không thích, chúng ta đổi nhà hàng khác."
"Không cần, rất tốt."
Tiêu Tề nhìn cô, trong con mắt sắt đá chứa nhiều nhu tình, làm động lòng người, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, quá khứ cô nhất định rất yêu Tiêu Tề, một người đàn ông như vậy, thực sự không khó làm người khác động tâm.
"Thần Hi a, lần này gặp lại, em đối với anh, quá khách khí." Tiêu Tề giọng nói yếu ớt có chút mất mát, nhíu mày, vô cùng thương tâm.
Trong lòng Hạ Thần Hi như có một cái gì đó đâm vào.
Hơi bất an.
"Tiêu Tề, thật xin lỗi, chuyện trước kia, với em mà nói, quá xa vời." Xa xôi đến nỗi, cô sợ phải thừa nhận.
Tiêu Tề nói, những gì thấy trong mộng đều là hồi ức của cô.
Nếu điều này là thật sự, như vậy những hồi ức đó, quá đẫm máu, quá bạo lực.
Cô bây giờ sống rất yên ổn, cũng không thích trở lại cuộc sống đầy máu tanh như vậy.
Trốn tránh, là tất nhiên.
"Anh biết." Tiêu Tề giơ lên ly rượu đỏ, "Cho nên, anh rất cảm ơn em, nguyện ý cho anh một cái cơ hội, một lần nữa bắt đầu."
Hạ Thần Hi cũng giơ ly rượu đỏ lên, chạm vào ly anh.
Món ăn được mang lên, Hạ Thần Hi chậm rãi ăn, bàn ăn lễ nghi không thể xoi mói.
Tiêu Tề càng không cần phải nói, như một công tử quý tộc.
Bữa tối xong, đã là chín giờ.
Tiêu Tề cười hỏi, "Anh dẫn em đi đến một chỗ được không?"
"Đi chỗ nào?"
"Đi theo anh sẽ biết."
Tiêu Tề lái xe, mang Hạ Thần Hi lên núi.
Thành phố S, bên trong sông nước bao quanh, bên ngoài bao quanh bởi cái dãy núi, là một địa phương rất đẹp.
Xe dọc theo đường núi, một đường đi lên, tới đỉnh núi.
Hạ Thần Hi xuống xe, hít sâu, không khí rất nhẹ nhàng.