Long Tứ cũng không nói gì nữa, Cố Thất Thất buông mặt mày xuống, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, Long Tứ hỏi, "Em còn tâm sự gì nữa?"
"Dọc đường đi Xanh cũng không nói chuyện với em."
"Cho nên?" Long Tứ hỏi lại.
Cố Thất Thất nhìn anh một cái, "Em cũng không biết, cậu ấy rất lạnh nhạt, chắc hẳn đã biết em là gián điệp. Nhưng nếu cô ấy đã biết, với tính tình của Xanh đã sớm bạo phát, nói không chừng cho em một thương, cũng không có khả năng yên lặng như vậy."
"Sớm muộn gì rồi cũng sẽ phải biết, không phải em muốn nói cho cô ấy biết sao?"
Cố Thất Thất gật đầu, "Đúng vậy, em không tính toán giấu giếm cô ấy nữa. Dọc đường đi em quan tâm Tiêu Dao như vậy, cô ấy chắc hẳn là cũng nhìn ra, chỉ là, phản ứng của Xanh có vẻ không đúng lắm, em cảm thất rất sợ hãi anh biết không?"
"Tính tình của cô ấy cương quyết, hận nhất là sự phản bội, cho dù là cha của cô ấy, cô ấy cũng chưa từng tha thứ, huống chi là em. Thà rằng cô ấy hận em, cho em một thương, sạch sẽ nhanh nhẹn một ít, chứ em không hi vọng, cô ấy lạnh nhạt trầm mặc như vậy. Nhìn qua em rất khó chịu." Cố Thất Thất vô pháp nói ra cảm giác trong lòng, chỉ là cảm thấy, tất cả cũng không phải như vậy, tính tình cô vốn thẳng thắn, lại không nghĩ ra sao lại như thế.
Với cô, Hạ Thanh cũng rất tàn nhẫn.
"Cô ấy cũng bị thương, khả năng tâm tình không tốt, em cũng đừng lo lắng quá." Long Tứ nói, "Em đi về nghỉ ngơi trước đi. Anh ở bệnh viện nhìn Tiêu Dao."
"Sao em có thể ngủ được, em sẽ ở bệnh viện cùng anh. Em cũng lo lắng đám người xã hội đen Nga kia, William đâu, em muốn tìm anh ta nói chút chuyện." Cố Thất Thất hỏi.
Long Tứ nói, "Đừng bận tâm, anh đã phái William đi quan sát hành tung của đám người hắc bang Nga rồi, có tin tức gì cậu ấy sẽ cho chúng ta biết."
Cố Thất Thất gật đầu, nhìn về phía phòng bệnh của Hạ Thanh. Bác sĩ nói Hạ Thanh không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là số vết thương trên người không ít, không có thương tổn gân cốt, nhưng cũng cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian. Đặc biệt là tay cô ấy, ít nhất không thể làm lụng vất vả hai tháng .
Mấy năm trước Hạ Thanh thường xuyên bị thương, thời gian đấy cô làm việc rất liều mạng, nên lúc nghỉ ngơi, cô ấy cũng sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Cô lại không thích người khác hầu hạ, nên mỗi lần bị thương cũng đều là Thất Thất ở bên cạnh chăm sóc cô. Lần này cô bị thương khẳng định không muốn chính mình chăm sóc.
Nên làm thế nào cho phải?
Cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như này, cô cũng không hi vọng xa vời là Hạ Thanh có thể tha thứ cho cô, chỉ là thái độ của Hạ Thanh lạnh nhạt như vậy, trong lòng Cố Thất Thất cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có một số việc, mặc dù mình có chuẩn bị tâm lý từ trước thì cũng không cách nào tiếp thu được.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thanh liền tỉnh, công việc cơ bản có thể tự phục vụ được, cô ở trên đỉnh núi tuyết cũng có thể khiêng thương truy nửa tiếng đồng hồ, huống chi nay đã rời khỏi núi tuyết, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cô gọi hộ lý nói muốn điện thoại di động, cô muốn gọi điện thoại cho Nolan.
"Tôi ở nước Nga xảy ra chút chuyện, anh qua đây đưa tôi về đi."
Nolan nhíu mày, "Cho tôi địa chỉ cụ thể, lúc nữa tôi sẽ lên đường."
Đủ tín nhiệm, cũng không hỏi một câu dư thừa.
Anh làm việc, chưa bao giờ nói lời vô ích. Đã nhiều năm như vậy, Hạ Thanh chưa bao giờ từng nói với anh quá một câu, tôi xảy ra chút chuyện, qua đây đón tôi về.
Nếu cô xảy ra vấn đề gì, trước tiên cô sẽ tìm Cố Thất Thất, nếu là cùng Cố Thất Thất hành sự gặp nạn, liền sẽ tìm đặc công nước Mỹ ở phụ cận, chưa từng phiền phức tới anh.
"Anh không hỏi tôi là có chuyện gì xảy ra sao?"
"Muốn nói thì chính cô sẽ nói, đúng lúc tôi vừa mới hoàn thành một cái nhiệm vụ, ngay cạnh biên giới Nga, nửa tiếng đồng hồ là có thể đến." Nolan nói, lúc này mới hỏi một câu, "Bị thương nghiêm trọng sao?"