Mọi người quay đầu, Đường Bạch Dạ lạnh như băng đứng ở của bộ công trình hai bên trái phải, cầm trong tay xấp tài liệu.
Lâm Lâm vừa nghe thấy tiếng Đường Bạch Dạ, nước mắt rầm xuống, nhào tới ngực của anh, khóc rất ủy khuất, "Đường ca ca, Hạ tiểu thư nói em trộm đồ của cô ấy, em không có lấy.... ...”
Cô khóc vừa kéo vừa kéo.
Khóe môi Hạ Thần Hi cũng vừa kéo vừa kéo.
Cô thật muốn chửi một câu thô tục.
Mẹ kiếp ***, lão tử lúc nào nói cô trộm?
Rõ ràng là ngay từ đầu tựu tự biên tự diễn, để cho người khác đều đã cho là tôi nghĩ cô trộm, có kỹ năng này, không đi vòng giải trí, cô chạy tới giới kiến trúc làm gì?
Đường Bạch Dạ nhíu mày, nhìn về phía Hạ Thần Hi, hơi dẫn theo chút trách cứ.
Lòng Hạ Thần Hi đều lạnh.
"Chuyện gì xảy ra?" Đường Bạch Dạ hỏi.
Thái Gia nói, "Vòng tay của Thần Hi không thấy, không muốn cô tức giận, đang muốn tìm xem người nào cầm nhầm, chỉ là, tổng giám đốc, Thần Hi không có nói là Lâm Lâm lấy, là Lâm Lâm quá nhạy cảm."
Lâm Lâm cắn răng, nhìn Thái Gia, "Anh luôn thiên vị cô ấy, đương nhiên nói giúp, rõ ràng nghĩ tôi trộm.”
Tính tình Hạ Thần Hi, thời gian nhịn, có thể nói là Ninja rùa, lúc không muốn nhịn, thì một câu nói có thể làm người ta nói chết.
"Lâm tiểu thư, cô có thể biểu diễn tốt vậy, bộ công trình Đường thị cô chịu ủy khuất, Đường ca ca cho cô quyền tiêu khiển, cô nhất định sẽ đại biểu quốc gia, nhất định sẽ là nữ diễn viên thứ nhất Áo Tư Tạp." Hạ Thần Hi mỉm cười nói.
Giọng nói, băng lãnh mỉa mai.
Sắc mặt Lâm Lâm trắng bệch, nhìn về phía Đường Bạch Dạ, điềm đạm đáng yêu.
Như một đóa hoa mảnh mai.
Trái lại Hạ Thần Hi, coi như là hoa, cô cũng là một đóa hoa trên vách đá tối diễm lệ.
Mưa gió không ngã.
Cảnh giới tràn khí hai người.
Cái này nhìn một chút lại, mọi người sẽ nghĩ kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu.
Sắc mặt Đường Bạch Dạ cũng rất khó nhìn, Hạ Thần Hi thực sự tức giận, hạ bảo bối mặt mũi cũng không cho, huống chi là mặt mũi của Đường Bạch Dạ.
"Đường tổng, Thần Hi thực sự chưa nói qua là Lâm Lâm trộm Tiết Giai Vân nhịn không được giải thích, "Chính cô ta giấu đầu lòi đuôi, các người nói một câu nghe Thần Hi có nói qua cô ta trộm không?”
Tất cả mọi người lắc đầu, Lâm Lâm tiếp tục khóc, Đường Bạch Dạ hơi buông cô ra, "Anh tin tưởng, em không lấy.”
Lâm Lâm vui vẻ, Đường Bạch Dạ tới trước mặt Hạ Thần Hi, âm thanh nhẹ nhàng, “Là anh tặng em?”
Hạ Thần Hi gật đầu, Đường Bạch Dạ vừa nhìn thế này, chuyện này nhất định phải có một cái công đạo.
Đột nhiên, một gã công trình sư nói, "Hạ Thần Hi, phía dưới bàn làm việc của cô, hình như có vật gì vậy.”
Anh ta đi vòng qua, lấy chổi quét ra, một cái lắc tay, Hạ Thần Hi ngồi xổm người xuống, nhặt lên, tự lẩm bẩm, "Chạy thế nào xuống phía dưới?"
Cô nhớ kỹ cô vừa ngồi xổm người xuống kiểm tra qua, không phát hiện.
Đường Bạch Dạ liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi đột nhiên muốn giải thích cái gì, ngược lại không nói gì, người toàn bộ công trình nhìn cô, nhìn ánh mắt Hạ Thần Hi có điểm bất đồng.
Trách cứ, làm bất hòa... Thậm chí có hèn mọn.
Vừa nhìn, như là sự kiện hai nhân vật tranh thủ tình cảm, kết quả lại loạn lên, lắc tay ở dưới bàn, nhưng liên lụy đến người toàn phòng hiểu lầm nhau.
Bọn họ đối với Hạ Thần Hi, tự nhiên có thành kiến.
Lâm Lâm khóc càng nóng nảy hơn.
Càng ủy khuất.
"Hạ Thần Hi, có phải cô nên xin lỗi Lâm Lâm hay không?" Có người hỏi.