Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Trăn nghẹn khí không nói lời nào, thiếu úy tò mò nhìn bọn họ, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra đến một nguyên nhân, đơn giản không nói lời nào.

Nolan cũng vui mừng, thiếu úy này không phải người thích nói chuyện, đại đa số quân nhân đều không nói lảm nhảm, cũng bớt đi không ít phiền phức, xe lại trải qua mấy trạm, người nhiều hơn, cũng bắt đầu chật chội, trong xe tất cả đều là người, các loại âm thanh ầm ỹ.

Lục Trăn trong lòng càng phát ra bực bội, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ đẫm máu, anh rất muốn một lựu đạn đem những người này toàn bộ đều giết chết, như vậy thế giới yên tĩnh hơn, anh muốn nhất chính là lấy thiếu úy đối diện bắt đầu.

Nolan tự nhiên cũng nhận thấy được tâm tình của anh thay đổi.

Anh lấy di động ra, lấy ra vài bài hát, để cho Lục Trăn nghe, Lục Trăn lạnh lùng liếc anh một cái, không muốn tiếp thu sắp xếp của Nolan, thiếu úy nghĩ thầm, người đàn ông này thật ấu trĩ, rõ ràng rất bực bội, lại còn đang cáu kỉnh.

Nolan không nói lời gì, đem tai nghe cho anh mang.

Anh nghe chính là nhạc rock, quả nhiên che giấu được tiếng ầm ỹ của xe, Lục Trăn tâm tình cũng yên lặng rất nhiều.

Thiếu úy hỏi, "Anh ta bị bệnh gì, luống cuống như thế?"

Nolan nói, "Anh ta có tâm bệnh, không có biện pháp, sợ hãi nhiều người, bình thường cũng không dám ngồi thang máy."

Thiếu úy bừng tỉnh hiểu ra, Nolan nói, "Tôi dẫn anh ta ra ngoài, chính là muốn giúp anh ta khắc phục, anh đừng trách."

Giải thích hoàn mỹ như thế, dường như cũng thuyết phục thiếu úy.

Anh ta phất tay một cái, tỏ vẻ không để ý.

"Anh thực sự là thiếu tá sao?"

Nolan không trả lời, thay đổi đề tài, thiếu úy có chút thất vọng, Lục Trăn lạnh lùng liếc mắt nhìn Nolan một cái, ở phía dưới giẫm chân anh một cái, anh mới có tâm bệnh, cả nhà anh cũng có tâm bệnh.



Nolan không để ý, anh vẫn luôn rất dung túng tính tình của Tiểu Lục Trăn.

Rất khó được.

Lục Trăn nghe âm nhạc, kinh ngạc phát hiện, anh có thể không cần suy nghĩ người đàn ông mặc quân trang đối diện, cũng không cần suy nghĩ trong xe ầm ỹ, anh thậm chí cái gì cũng có thể mặc kệ, chỉ nghe âm nhạc là có thể.

Âm nhạc có thể làm cho anh thả lỏng.

Chẳng sợ trong không gian nhỏ như vậy có một người quân nhân, anh cũng trở nên không sợ như vậy.

Mặc dù vẫn có chút nho nhỏ bài xích.

Đoàn tàu cuối cùng cũng tới trung tâm thành phố, xuống xe người nhiều hơn. Nolan cố ý dắt Lục Trăn đi ở cuối cùng, chờ thiếu úy kia đi xa, anh mới dắt Lục Trăn đi về phía trước. Hai người đàn ông tay trong tay, không cần tuyên bố, mọi người đều biết bọn họ là quan hệ như thế nào.


Lục Trăn có chút giãy giụa, Nolan lại một chút cũng không để ý, cũng không buông ra, làm như vậy sẽ làm anh an tâm. Nhà ga người đến người đi, lên xe xuống xe. Tự nhiên sẽ có thân thể ma sát, Lục Trăn mỗi lần đều tình trạng phóng ra tính muốn tấn công người khác, đều bị Nolan nhất nhất hóa giải.


Bọn họ theo nhà ga đi ra, quả thực giống như đã trải qua một hồi chiến tranh.


Nolan trên trán đều đổ ra một tầng mồ hôi, Lục Trăn cảnh giác nhìn đoàn người, dường như những người này trong tay cũng có một khẩu súng muốn đem anh bắn chết, Nolan dắt tay anh, khẽ nói, "Đều là người dân bình thường, không ai sẽ muốn mạng của anh, thoải mái."


"Tôi một chút cũng không khẩn trương." Lục Trăn xị mặt nói, nếu không phải tay chân quá mức cứng ngắc phản bội các tâm trạng của anh, Nolan có lẽ thật sẽ tin tưởng anh một chút cũng không khẩn trương, chỉ tiếc, Lục Trăn cứng ngắc giống như con rối.


Đương nhiên, không có ra tay tổn thương người, anh cảm thấy vô cùng tốt.


Xem ra, anh ta còn có thể khắc chế chính mình.


Nolan mang Lục Trăn đến bờ biển bọn họ trước đây đi qua phòng ăn kia ăn cơm, chạng vạng mặt trời chiều rất tốt, phô ra một tầng ánh sáng ấm áp, chiếu rọi ở trên thân người cũng cảm thấy ấm áp dễ chịu, thoải mái đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK