Đương nhiên, chống khủng bố cũng giết nhiều đặc công của Vương Bài.
Đây là một bế tắc.
Nolan thiếu tá nhìn Lục Trăn thật sâu, ánh mắt khó dò, anh ta dừng một hồi, nhẹ giọng nói, "Anh thật có thể phân biệt tất cả đặc công bên người, không từng giết sai người?"
"Có thể phân biệt hay không, tôi không biết, thế nhưng, giết nhầm khẳng định không có." Lục Trăn nhàn nhạt cười nói, "Anh nên biết, tôi không phải một người lạm sát kẻ vô tội, cũng không phải một người bạo ngược."
Nolan ừ một tiếng, trái lại không nói thêm cái gì, Lục Trăn cảm thấy anh ta muốn nói gì đó lại thôi, chỉ là, anh không tinh tế hỏi, dù sao, chuyện này, anh cũng không muốn cùng Nolan thiếu tá thâm nhập quá sâu...
Nolan thiếu tá nói, "Đa tạ anh nhắc nhở, tôi sẽ nhớ, sẽ không lại phái người đến tiếp cận anh."
"Này là được rồi, phái người tiếp cận tôi làm cái gì, anh tự mình ra trận, dùng cái gì đều được a." Lục Trăn thình lình phun ra một câu, vuốt cằm nhìn Nolan thiếu tá, "Dùng mỹ nhân kế cũng được."
Nolan nhớ tới hình ảnh một mặt dâm mỹ như vậy, trên mặt lộ ra một chút chán ghét, Lục Trăn mỉm cười, nhưng trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, ai, Nolan hãy nói đi, Nolan không thích nhìn thấy bộ dáng anh nói chuyện làm ăn.
Chính anh cũng không thích.
Nhưng mà, lúc đó là biện pháp nhanh nhất có thể cự tuyệt trùm ma túy lớn.
Đương nhiên, nếu anh không muốn, trùm ma túy lớn cũng không thể bức bách anh, ai dám, chỉ là, hà tất đem tình hình bế tắc, nam nhân nói chuyện làm ăn, đùa vui, nói được cũng vui, anh không cần thiết phải làm căng quá.
Nếu là lúc đó cự tuyệt trùm ma túy lớn, nếu anh nhất thời cự tuyệt không được, mọi chuyện sẽ rất khó nói.
Nolan tự nhiên sẽ không biết khó xử của anh.
"Mười năm trước, chúng tôi cái gì cũng không có, súng ống đạn dược cũng là một đám lâu la, tình cảnh khó khăn gì cũng đã trải qua, vì cầu người đáp ứng cùng chúng ta mua bán, tôi cùng Long Tứ, Tiêu Dao chờ người đã nghĩ hết biện pháp."
"Bồi ăn, bồi ngoạn, bồi uống tính cái gì." Lục Trăn cười, mắt thẳng tắp nhìn Nolan, "Anh cho là ngay từ đầu chúng tôi chính là Vương Bài, chúng tôi thì có quyền sao? Thời gian chúng tôi giãy giụa sống, anh sẽ không biết."
"Có một lần vì một khoản mười vạn súng ống đạn dược buôn lậu, một người đầu tư súng làm khó dễ tôi, khi đó tôi sẽ hóa trang, chỉ bất quá người này phiền toái, mọi người đều tránh cái không phải sở trường, đẩy tôi đi ứng phó."
"Đối phương muốn tôi cùng anh ta một đêm, tôi khi đó là một hàng hóa đứng đầu, tôi cũng không phải đồ ngốc, chỉ muốn gây chuyện mà thôi, không cần thiết bồi đến trên giường đi, này, sau khi cự tuyệt, bọn họ bắt tôi uống năm lít dầu ăn sẽ đồng ý đầu tư."
"Tôi không muốn cùng qua đêm, đi, chọn uống năm lít dầu."
"Ca ca phải kiềm chế rất nhiều mới không đem một thùng dầu này giết chết cả nhà họ, tôi mất ba ngày mới phun ra hết."
Lục Trăn nhớ tới chuyện cũ, không để ý cười, "Tiêu Dao cuối cùng rửa ruột cho tôi, ai, đây là chuyện chua xót nhất, tiểu mỹ nhân đừng thấy ca ca hiện tại xuân phong đắc ý, mãn lâu □□ chiêu, ca ca cũng là có thời kì bị lừa bán đi."
"Cho nên, một hồi trò chơi mà thôi, có cái gì không làm được."
Ngữ khí Lục Trăn, thủy chung là rất nhanh, lại rất có thứ tự, nhẹ nhàng mang theo một chút ý cười, một chút cũng để ở trong lòng, anh nói quá khứ của chình mình cứ bình thản như của người khác vậy.
Tâm Nolan, như bị người xé ra.
Kỳ thực, không cần Lục Trăn nói, anh ta cũng biết, Lục Trăn cùng An Tiêu Dao bọn họ trải qua bao nhiêu mưa gió.