Theo đỉnh núi có thể nhìn thấy thành thị, nhà cao tầng, to lớn hoa lệ.
Hạ Thần Hi cũng không biết thì ra chính mình vẫn thường qua đây, ngồi nhìn thành phố hoa lệ trong lòng một phen cảm nhận .
“Anh cùng Lâm lão tiên sinh tình cảm rất tốt a ."
Đường Bạch Dạ nhìn như ưu nhã thân sĩ, thực chất lãnh lệ cao ngạo, có thể cùng anh quan hệ tốt chắc chắn anh có nhìn qua.
Anh kéo Hạ Thần Hi ngồi lên một tảng đá sạch, ánh mắt nhìn về phía thành phố, đem một chút chuyện cũ nói ra , vẻ mặt phức tạp đến cực điểm, "Lâm bá bá cùng ba anh là bạn cũ, năm đó anh bị ba đưa đến nước ngoài, không người hỏi thăm. Lâm bá bá vừa lúc đi công tác đến New York, anh đang là con hổ nhỏ mới ra đời, đang tham gia một bang phái người Hoa ở New York , có một lần cùng một bang phái khác dùng vũ khí đánh nhau, anh bị người chém một đao, thiếu chút nữa mất mạng, là bác Lâm đã cứu anh."
"Ông ấy khuyên anh, không nên tiếp tục tham gia đánh nhau giữa các bang phái, ông già đã cho là anh đắm mình trong trụy lạc nên Đường đại thiếu gia danh hiệu cũng không cho anh."
"Anh năm đó mới mười hai tuổi, chỉ là một đứa nhỏ, bị cha đối xử như vậy, có chút không cam lòng, hận đời, móng vuốt lại sắc, căn bản không quan tâm, đâm ông ấy một dao, cướp tất cả tiền trên người ông ấy chạy."
Đường Bạch Dạ quay đầu, hỏi Hạ Thần Hi, "Có phải rất vô tâm vô phế ( không tim, không phổi ) ,vong ân phụ nghĩa hay không?"
Nụ cười của anh mang theo một chút bi thương.
Gió núi có chút lạnh, thổi vào lưng Hạ Thần Hi cũng có chút lạnh.
Quá khứ của Đường Bạch Dạ là dạng nào bây giờ anh đã cường đại như thế, nói ra vẫn như cũ mang theo một tia bi thương.
Trong lòng cô đau nhói, hơi nắm tay anh.
Đường Bạch Dạ trong lòng căng thẳng, vốn tưởng rằng Hạ Thần Hi sẽ an ủi anh cô vừa mở miệng anh liền hết hy vọng .
Hạ Thần Hi nói, "Phi thường vô tâm vô phế, vong ân phụ nghĩa, Đường Bạch Dạ phiên bản nông phu cùng xà." ( câu chuyện về người đàn ông và con rắn )
Đường Bạch Dạ một tay búng ở trên trán cô, Hạ Thần Hi bị đau, trợn mắt liếc anh một cái, hai người nắm chặt tay không có buông ra, Hạ Thần Hi hỏi, "Về sau như thế nào?"
"Ông ấy được đưa đến bệnh viện, nói là gặp phải cướp , không nhắc tới anh ." Đường Bạch Dạ nói, "Sau khi vết thương tốt hơn, lại thường xuyên lui tới khu ổ chuột tìm anh. Anh lúc đó đang suy nghĩ, trên người ông ấy còn có tiền sao anh còn muốn cướp, bởi vì lúc đó Vân Dật bị thương, không có tiền chữa bệnh nếu là nói cho người Vân gia hai người chúng ta cũng phải chịu đủ."
"Bác Lâm chủ động đem tiền cho anh, theo anh trở lại, biết anh dã tỉnh ngộ bác Lâm nói thẳng một câu."
"Muốn làm loạn phải làm loạn có đẳng cấp, Đường Bạch Dạ không dựa vào Đường gia, cũng có thể đi trên con đường của mình."
"Không đến mấy năm, anh liền chưởng quản Đường môn."
"Anh nghĩ, nếu như năm đó không có câu nói kia của ông ấy anh sợ rằng vẫn còn là một tên côn đồ đầu đường hoặc đã sớm bị người chém chết trên đường phố New York."
...
Hạ Thần Hi nghĩ thầm’’ Một đứa trẻ chỉ mười tuổi, một thân một mình ở New York lăn lộn , lại muốn đọc sách, phải có bao nhiêu tinh thần mạnh mẽ , toàn tâm toàn ý, anh vậy mà có thể làm được , không bị Đường lão chỉnh đến chết,biến hóa nhanh chóng.
Thành tựu hôm nay của Đường Bạch Dạ làm người ta phải kính phục.
...
Thảo nào sinh ra Hạ Thiên cực phẩm .
"Cho nên, khó trách anh tôn kính ông ấy như vậy ."
"Ông ấy so với làm cha anh trên danh nghĩa chắc chắn hơn." Đường Bạch Dạ giọng điệu mang theo một điểm oán hận lại chậm rãi biến mất, "Cho nên, Hạ Thần Hi, anh không dám nói anh sẽ là một người chồng tốt, nhưng anh nhất định sẽ là người cha tốt."
Bởi vì bản thân anh đã trải qua tất cả, anh sẽ không để cho con trai của anh cũng phải trải qua như vậy.