Hạ bảo bối hai má hồng hồng , thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, "Mẹ, con tính toán nấu canh đầu cá cho cha uống a."
Hạ Thần Hi giận, chỉ vào Hạ Thiên bảo bối, "Oa, mẹ biết con làm phản , mẹ bị con vứt bỏ ."
Hạ Thiên một trăm lẻ tám lần trấn an Hạ Thần Hi, nắm tay, kiên định nói, "Mẹ, con yêu nhất chính là mẹ, con không cưới vợ cũng sẽ không không muốn mẹ , ngoan nga."
"Hạ Thiên, mười tám năm sau, con tốt nhất còn có thể nhớ kỹ những lời này." Hạ Thần Hi hừ một tiếng.
Hạ bảo bối le lưỡi, đáng yêu gãi gãi đầu, "Kia vợ của con, trái ôm phải ấp thật tốt."
Hạ Thần Hi châm chọc, "Con quả nhiên là giống Đường Bạch Dạ."
Hạ bảo bối cười ha ha, nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chuẩn bị ngày mai làm canh đầu cá thơm ngào ngạt mang cho Đường Bạch Dạ uống.
Nhà cũ Đường gia, Đường lão giận dữ.
Trương Phi Hổ vậy mà thất thủ .
Quá đáng hận.
Này thật ngu ngốc.
Ông vốn định lợi dụng đứa nhỏ, chế phục Đường Bạch Dạ, nếu là có thể giết bọn họ, xong hết mọi chuyện tốt nhất, ai biết vậy mà ra sự việc này , ông thậm chí không biết bến tàu xảy ra chuyện gì.
Ông chọn Phi Hổ đứng sau, Trương Phi Hổ vẫn tùy thời mà động thủ, thế lực của anh ta không nhỏ, thủ hạ trung thành và người tận tâm cũng nhiều, nửa năm này, anh ta một bên mưu đồ lần nữa khôi phục thế lực Phi Hổ môn , một bên mưu đồ giết Đường Bạch Dạ .
Vì thế, anh lung lạc rất nhiều sát thủ, chính là chờ Đường Bạch Dạ có nhược điểm, giết Đường Bạch Dạ .
Những sát thủ đó đều là thân thủ tốt, mỗi người thân thủ bất phàm, Trương Phi Hổ có người bắn tỉa, có tay đột kích, lại có sát thủ, vì sao có đứa nhỏ uy hiếp Đường Bạch Dạ , nhiều người như vậy vây quanh Đường Bạch Dạ , lại vẫn để anh ta đem đứa nhỏ mang về.
Anh ta chỉ là bị đạn bắn, không có chút nào đáng ngại.
Quả thực quá tức giận .
Ông sợ Trương Phi Hổ để lộ bí mật, cho nên phái người giết anh ta, Đường lão ở thành phố S nhiều năm, đồn cảnh sát tự có người của ông, thả anh ta và Tưởng gia, quan hệ Triệu gia cũng không cạn, diệt một người rất đơn giản.
Xem ra, ông phải một lần nữa nghĩ biện pháp.
Nghĩ một vô vạn biện pháp, diệt trừ Đường Bạch Dạ cùng con trai của anh ta.
Đường phu nhân nói, "Lão gia, chúng ta có nên đi xem cậu cả."
"Không chết được, nhìn cái gì vậy." Đường lão lên tiếng nói, không quan tâm, nếu là Đường Bạch Dạ chết , dự đoán ông sẽ đi gặp.
Đường phu nhân xưa nay yên tĩnh, không gây sự, thấy Đường lão nói như thế, cũng không dám nói cái gì.
"Thành Nam đâu?"
"Cậu hai đi đánh gôn ." Đường phu nhân nói.
Đường lão tức giận, "Này không làm cái gì, chỉ biết ăn uống vui đùa, đem nó gọi trở về, Đường Bạch Dạ trong lúc bị thương , nó tạm thời giữ chức tổng giám đốc ."
Đường phu nhân tìm quản gia đi kêu Đường Thành Nam trở về, Đường lão nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi bệnh viện một chuyến."
Đường phu nhân vừa nghe, vội vội vàng vàng cho người đi chuẩn bị.
Đường lão trong lòng không vui, con trai, Đường Bạch Dạ thành dụng cụ, vậy mà chính mình mở thế lực hắc đạo , thành lập Đường môn, đây cũng là nguyên nhân Đường lão vẫn rất kiêng dè Đường Bạch Dạ, không dám động Đường Bạch Dạ , chỉ có thể mượn đao giết người.
Đường Thành Nam là điển hình cậu hai nhà giàu, nhị thế tổ ( ăn chơi chát táng), bị chiều hư. Bản lĩnh trái lại có, chỉ là quá tản mạn, cả ngày sống phóng túng, hợp tác không để bụng, chỉ nghĩ ngồi ủng Đường thị ăn một đời.
Đường Nhất Phong xem như là Đường lão tương đối hài lòng , người rất chính kiến, nói không nhiều, làm việc cũng chịu khó, là tổng giám đốc tài vụ Đường thị, ông đối với Đường Nhất Phong kỳ vọng cao.
Nhưng mà, ông lại muốn chiếu cố Đường Thành Nam, bởi vì ông yêu quý đứa con thứ hai.
Ở trên người Đường Thành Nam, ông nhìn thấy chính mình lúc trẻ tuổi .
Ông nghĩ những thứ của mình, sẽ cho Thành Nam.
Chỉ mong anh ta không thua kém.