"Được rồi, việc này tôi cùng phu nhân thương lượng một chút, chọn ra ngày tốt, làm một hôn lễ thật long trọng."
Mục đích chuyến đi này của Tưởng thị trưởng đã đạt được, vô cùng hài lòng, nâng ly chúc mừng.
"Vậy nâng ly chúc mừng con gái của tôi cùng con rể tân hôn hạnh phúc."
Đường Bạch Dạ tự tiếu phi tiếu, đôi mắt lấp lánh, cười không ra tiếng, nâng ly, chậm rãi uống ly rượu đỏ.
Chúc mừng?
Hơi sớm!
Ăn bữa tối xong, Đường Bạch Dạ đến vườn hoa hít thở không khí.
Nhà cũ có nhiều vườn hoa rất đẹp, hoa tươi tốt, hòn nam bộ đá lởm chởm, rất đặc sắc, ngồi ở trong vườn hoa, mùi rượu cũng tản đi không ít.
Mỗi lần trở lại nhà cũ, tâm tình Đường Bạch Dạ đều vô cùng nặng nề.
Anh căm hận tất cả ở đây.
Xuất thân của anh cũng không vẻ quang gì, lúc Đường lão còn trẻ tuổi, phong lưu hoa tâm mê chơi, mẹ Đường Bạch Dạ tên Vân Nghê trước kia sống bằng nghề vũ nữ, thường ngồi tiếp khách uống rượu, thậm chí lên sân khấu biểu diễn.
Đường lão lúc ấy đã có người yêu thanh mai trúc mã, nhưng ông ta lại ham thích sự mới mẻ, cùng Vân Nghê từng có một lần qua lại, không ngờ đến lại có thai.
Sau khi Vân Nghê mang thai, không có nói cho Đường lão, một mình một người đi nơi khác, làm công nuôi nấng Đường Bạch Dạ, cô nghĩ một mình sẽ nuôi lớn đứa nhỏ, cho nên hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt.
Cho đến lúc năm Đường Bạch Dạ bảy tuổi, Vân Nghệ bị ưng thư thực quản, khi phát hiện đã là thời kì cuối, không chữa trị được nữa.
Bà là cô nhi, không có người thân, duy nhất không bỏ xuống được chính là Đường Bạch Dạ.
Vân Nghê bất đắc dĩ, đem Đường Bạch Dạ đưa đến Đường gia.
Đường lão đã cưới người yêu thanh mai trúc mã, lúc đó Đường Thành Nam cùng Đường Nhất Phong đã bốn năm tuổi, gia đình hạnh phúc, Vân Nghê đột nhiên đưa Đường Bạch Dạ tới cửa, Đường lão thấy Đường Bạch Dạ đẹp, đáng yêu lại lanh lợi, vô cùng thích. Hơn nữa đã giám định ADN, rất nhanh nhận thân phận của Đường Bạch Dạ.
Việc này chọc giận tới Đường phu nhân, ngay trước mặt Đường Bạch Dạ, Đường phu nhân nhục nhã Vân nghê đủ điều.
Vì con trai, Vân Nghê chịu nhục.
Có một lần, Vân Nghê biết mình không sống được lâu nữa, muốn gặp con trai, len lén đi Đường gia để gặp Đường Bạch Dạ, nhưng lại không thấy được Đường Bạch Dạ, lại nhìn thấy Đường phu nhân, Đường phu nhân hận bà, không cho bà gặp Đường Bạch Dạ.
Hai người nổi lên tranh chấp, Đường phu nhân mang giày cao gót, vô ý té xuống cầu thang, chết ngay tại chổ.
Vân Nghê cũng phát bệnh, mất ngay sau đó.
Từ đó, Đường lão coi Đường Bạch Dạ như sao chổi, đem anh đuổi ra khỏi Đường gia, một đứa nhỏ lẻ loi ở nước Mỹ lớn lên, anh chỉ ở nhà cũ được ít ngày.
Mỗi lần về tới đây, anh đều nhớ đến người mẹ đáng thương của mình.
Anh rất yêu mẹ của anh.
Ký ức thời thơ ấu rất sâu sắc, khắc sâu ở trong đầu.
Khi Vân Nghê chết, anh cũng hận Đường gia.
Hận chính mình không có năng lực bảo vệ mẹ mình.
Ở trong lòng anh, chưa bao giờ công nhận Đường lão là cha mình, mặc dù trên mặt vẫn ngoan ngoãn phục tùng, nhưng trong lòng anh lại rất rõ ràng, anh chỉ có mẫu thân, không có phụ thân.
Cho nên, những ngày ở nước Mỹ kia, anh nỗ lực làm cho mình trở nên mạnh mẽ, chỉ có chính mình có năng lực, mới có thể bảo vệ được người mình yêu thương, mới có thể tự mình sống cuộc sống của mình.
Cho nên, anh sáng lập ra Đường môn.
Chỉ trong vòng mười năm, Đường môn đã trở thành tổ chức hắc đạo lớn nhất trong thế giới ngầm.
Chỉ là, không ngờ, thế giới này rất phức tạp, lòng người khó đoán, cuối cùng bởi vì một người phụ nữ, anh gần như đánh mất Đường môn.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Anh muốn hạ Đường thị, tuyệt đối sẽ không khom lưng làm cho người ta.
Từ nhỏ anh đã bị Đường lão nhục mạ, mắng mẹ của anh là đĩ, nhục nhã xuất thân của anh, Đường Bạch Dạ toàn bộ ẩn nhẫn, chính là mong có một ngày chứng minh cho Đường lão nhìn.
Anh đem Đường thị đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào.