"Cô cảm thấy tôi nên nói cho nó biết sao ?" Đường lão cười lạnh.
Hạ Thần Hi hơi lắc lắc đầu, ông ta không nên nói cho Đường Bạch Dạ , năm đó Đường Bạch Dạ yêu Lâm Tình là mối tình đầu đẹp nhất thậm chí có ý định kết hôn, lại còn trẻ ngông cuồng muốn chọc giận Đường lão.
Nhưng phần tình cảm này cũng là có thật. Nếu chuyện này bị Đường Bạch Dạ biết, anh ấy đối với tình yêu cũng sẽ mất lòng tin.
Người đã chết, cần gì phải làm bẩn phần tình cảm này.
Cần gì phải để lại tổn thương trong lòng Đường Bạch Dạ.
"Thật ra, ông rất thương anh ấy, chỉ là..."
"Cô đã suy nghĩ nhiều " Đường lão ngăn Hạ Thần Hi nói "Ta không nói cho nó chỉ là không muốn cho nó biết sẽ nổi điên mà giết Thành Nam, nó muốn giết Thành Nam dễ như trở bàn tay ta không muốn xảy ra những chuyện như vậy ."
"Ngay cả như vậy, ông dám thừa nhận bản thân ông không có một chút tình cảm muốn bảo vệ Đường Bạch Dạ hay không ?" Hạ Thần Hi sắc bén hỏi.
Đường lão thẹn quá hóa giận, "Cô câm miệng cho ta!"
Hạ Thần Hi chậm rãi cười, cha con quả nhiên là cha con.
Thật ra, tính cách của bọn họ rất giống nhau.
Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ, nếu như Đường Bạch Dạ thật sự yêu cô lại xuất hiện một người phụ nữ mang theo đứa bé đến nhận thân lại hại chết cô, sợ rằng Đường Bạch Dạ ngay lập tức giết chết cô và đứa bé ...
Cho nên nói, có một số việc suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau.
Đường lão nhìn Hạ Thần Hi, "Hạ Thần Hi, cô biết không? Con trai của cô bị bắt cóc là do ta ở phía sau điều khiển ?"
"Ông..." Hạ Thần Hi đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt như đao bắn về phía Đường lão, "Tại sao ông lại muốn làm như vậy, ông..."
Đường lão sắc mặt không đổi , "Đường gia có một quy củ cũ, gia sản truyền cho con trưởng không truyền lại cho đời sau, Đường Bạch Dạ biết vậy cho nên nó chơi bời ở bên ngoài cũng không muốn có con vì nó biết một khi nó có con ta cũng sẽ không tha “
"Con trai của cô cũng không ngoại lệ, ta kiếp này đã có lỗi với rất nhiều người, làm cho vợ của ta chết thảm ta không thể để cho người khác cướp mất quyền lợi của Thành Nam cùng Nhất phong cho nên ta vẫn mâu thuẫn về việc giết hay không giết Đường Bạch Dạ "
"Cho đến khi nhìn thấy đứa bé ." Đường lão nhìn Hạ Thần Hi, nói, "Hơn nữa lúc đó ta hiểu lầm quan hệ của các người, cho rằng Đường Bạch Dạ cố ý gạt ta sinh con riêng, ta không có lý trí trong lòng nghĩ thầm tiên hạ thủ vi cường ( ra tay trước sẽ có lợi hơn ) nếu không sẽ chỉ có thể ngồi nhìn Đường Bạch Dạ thu thập Đường thị."
"Cho nên, ta tiết lộ tin tức cho kẻ thù của nó, nói cho bọn chúng biết sự tồn tại của Hạ Thiên ."
"Lúc đó ta nghĩ, nếu như cha con bọn chúng đều chết thì sự việc cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Không ngờ, khi nghe tin bọn họ sống sót ta lại có thể thở phào nhẹ nhõm."
Hạ Thần Hi tức giận đến cực điểm xoay người rời đi, nhưng mà đi vài bước lại dừng lại xoay người nhìn Đường lão, ánh mắt sắc bén, "Tại sao ông lại muốn nói cho tôi biết?"
"Ta chỉ muốn nói cho cô biết hận thù giữa ta và Đường Bạch Dạ kiếp này không thể giải được." Đường lão lạnh lùng nói.
"Ông thực sự không xứng đáng làm cha của anh ấy." Hạ Thần Hi phẫn nộ nói.
Đường lão cười lạnh, so với Hạ Thần Hi càng mạnh mẽ hơn "Cô nghĩ rằng ta rất muốn làm cha của nó?"
"Ta xui xẻo tám đời nên kiếp này mới có thể có thằng con như Đường Bạch Dạ."
Câu nói cuối cùng kia Đường lão nói xong nghiến răng nghiến lợi một cách khác thường.
Có thể nghĩ đến mấy năm qua cha con bọn họ mâu thuẫn không một ngày nào được hóa giải, với tính tình của Đường Bạch Dạ chắc chắn đã khiến cho Đường lão tức giận không ít.
"Ông thực sự là đang có phúc mà không biết hưởng." Hạ Thần Hi nói, bình ổn lửa giận trong lòng, "Có lẽ ở trong mắt ông , Đường Bạch Dạ không phải một đứa con trai nhưng đó là do ông tự làm tự chịu vì ông đã không cho anh ấy cơ hội để làm một người con tốt ."