"Cô tin!" Hạ Thần Hi nói, đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, ai sẽ không tin, chỉ là, trong thế giới của cô bé , có quá nhiều mỹ hảo, thế giới của cô , lại quá nhiều ô uế cùng dơ bẩn.
Hạ Thần Hi cùng bé gái, là không đồng dạng nhân sinh như vậy.
Bé gái mặt mũi thông minh, bé nói đạo, "Cô cô nhất định không tin cháu , mẹ cháu cũng từng ở đây rất thương tâm khóc, khi đó, cháu mới năm tuổi, nhưng cháu nhớ rất rõ ràng, mẹ mỗi ngày đều khóc, nhà cháu đang ở phụ cận, mẹ hay chạy đến bờ sông khóc, là cháu ở không xa nhìn mẹ, rất muốn an ủi mẹ, nhưng mẹ không cho cháu tới gần, mẹ rất ghét cháu, không muốn nhìn thấy cháu."
"Mỗi lần mẹ khóc, cháu liền cảm thấy thật là khổ sở, cháu cũng rất muốn khóc, nhưng cháu không dám quấy rầy mẹ, cháu ở xa xa nhìn mẹ, có một ngày,cháu bị cảm, không theo mẹ đi, mỗi lần mẹ đến bờ sông,cháu cũng sẽ theo mẹ ra, nhưng một lần kia, cháu bị cảm, nãi nãi không cho cháu ra, mẹ liền nhảy xuống, mẹ đã chết,cháu sẽ không còn được gặp lại mẹ."
Hạ Thần Hi ngơ ngẩn nhìn bé gái , cô bé mắt hồng hồng , bộ dáng rất khổ sở, Hạ Thần Hi muốn nói ra cái gì an ủi cô bé, lại phát hiện, cô vậy mà nói không nên lời cái gì.
Mỗi người cũng có thống khổ chính mình, mỗi người cũng có chính mình nan kham, tuyệt vọng quá khứ.
Vậy mà cũng có, một cô bé đáng yêu như vậy.
Cô bé nói, "Cháu rất khổ sở, nếu như ngày đó cháu không cảm mạo,cháu theo mẹ đi ra đến, mẹ nhìn thấy cháu, mẹ cũng sẽ không tìm đường chết , mỗi lần mẹ đều biết cháu đi theo bên người, biết cháu ở cùng mẹ, kia một lần cháu không ra, mẹ nhất định rất cô đơn, nhất định rất khó chịu, đã không ai bồi mẹ, mẹ không nghĩ ra, cho là cháu không muốn mẹ, mẹ sẽ lại không muốn cháu ."
Cô bé mắt đỏ hơn, lau lau nước mắt, Hạ Thần Hi trong lòng cũng buồn bực, rất muốn an ủi cô, lại không biết phải nói gì an ủi cô bé cho tốt, cô bé khóc, nghẹn ngào nói, "Mẹ, kỳ thực rất yêu cháu , rất yêu cháu , nếu như mẹ sống, mẹ nhìn thấy cháu biết điều như vậy, nghe lời như thế, nhất định sẽ rất vui vẻ, cho nên, sống thật tốt a, cô à, cô ngàn vạn không nên cùng như mẹ nhảy xuống, trên đời có rất nhiều chuyện tốt đẹp , nếu như chết đi rồi , liền nhìn không thấy ."
Tiểu cô nương không cùng ngôn ngữ, Hạ Thần Hi thầm nghĩ, có lẽ, cô bé nghĩ chết cái gì cũng không rõ ràng, lại có thể nói ra những lời như vậy, nguyên, cô bé là sợ cô nhảy xuống, tiểu cô nương sợ.
Hạ Thần Hi nói, "Cô sẽ không nhảy xuống."
Cô cho tới bây giờ cũng không muốn đi tìm cái chết, kia quá ngốc .
Cô cũng không làm được loại chuyện này, loại ý niệm này chợt lóe lên, sẽ không dừng lại ở trong đầu của cô, chẳng sợ cô thực sự đã mất hết can đảm, cô cũng sẽ không yếu ớt như vậy, cứ như vậy tìm kết thúc.
"Cô sẽ không giống như mẹ cháu ." Hạ Thần Hi kiên định nói.
Trong lòng đột nhiên có một luồng sinh khí, cô thương tâm, tuyệt vọng thì thế nào,cô không chịu nổi quá khứ thì thế nào, chuyện không như ý trên đời chiếm tám chín phần, cô phạm sai lầm, bây giờ biết sai rồi, hảo hảo bồi thường, nếu như Đường Dạ Bạch có thể tiếp thu, thật là tốt biết bao.
Cô không nên hối hận như thế.
Cô hẳn là càng phải kiên cường, nếu là thật sự xảy ra chuyện gì, bảo bối của cô phải làm sao?