Nhưng để Trầm Lộ Lộ bỏ đi đứa nhỏ, cũng là anh giằn co rất lâu mới quyết định.
Vì Tiết Giai Vân, anh nguyện ý thử một lần.
Anh thực sự muốn cùng Tiết Giai Vân, cả đời cùng nhau, đây là người con gái duy nhất kiếp này làm anh nghĩ tới ở cùng một chỗ cả đời, anh không muốn bỏ qua .
Tâm linh tương thông như vậy, phù hợp như vậy.
"Anh không tiếc sao?"
"Anh không tiếc."
"Anh nói dối." Tiết Giai Vân nhíu mày, "Anh không phải Đường tổng, trước đây Đường tổng nếu để cho nữ hài tử mang thai, anh ta sẽ không nói hai lời, tìm người phá hủy, bởi vì anh ta không quan tâm."
"Anh so với Đường tổng mềm lòng hơn, Trầm Lộ Lộ đối với anh có tình có nghĩa, anh sao lại dùng thủ đoạn độc ác thương tổn cô ta."
"Kéo dài như vậy, kết quả là, người bị thương sẽ càng nhiều."
Tiết Giai Vân rưng rưng nói, "Lâm Nhiên, buông tay đi, chúng ta đã kết thúc, anh đã có trách nhiệm, có gia đình, có đứa nhỏ, anh nên bảo vệ tốt đứa nhỏ của anh, gia đình của anh."
"Chuyện lần trước, tôi sẽ quên, tôi cũng sẽ quên anh, bắt đầu cuộc sống mới."
"Không, anh không cho phép." Lâm Nhiên rống to, đột nhiên đem cô ôm vào trong ngực, dường như mê bình thường, "Anh không cho phép em quên anh, anh cũng không cho phép em, cứ như vậy bước ra khỏi cuộc sống của anh."
"Giai Vân, anh sai rồi, lại cho anh một lần cơ hội, anh kiếp này không cầu ai, anh chỉ cầu em một lần, lại cho anh một lần cơ hội, để anh chứng minh anh rất thật tâm, được không?"
Tiết Giai Vân trong lòng chua xót khổ sở, muốn ôm anh, nói cho anh biết, tốt, em cho anh cơ hội, Lâm Nhiên, em yêu anh, em cho anh cơ hội.
Anh nhanh đi cùng nữ nhân kia nói, anh sẽ không cùng cô ta cùng một chỗ, anh muốn cùng em cùng một chỗ, người anh yêu là em, anh nhanh đi cùng cô nói như vậy, sau đó trở lại bên cạnh em.
Nhưng cô làm không được.
Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy cô, làm người phải thiện lương, phải có nguyên tắc của mình.
Trầm Lộ Lộ cô gặp qua một lần, trong điện thoại cũng đã nói mấy câu, nữ nhân kia, cô rất không thích. Nhưng ôn nhu yếu yếu, yếu đuối, nếu là Lâm Nhiên không cần cô ta, cô ta có thể sống được sao?
Đứa nhỏ nếu là bị bỏ đi, cô ta sẽ thương tâm khổ sở?
Cô làm không được, đem hạnh phúc của mình, thành lập trên sự thống khổ của người khác, nếu là như vậy, cô một đời cũng sẽ không hài lòng.
Cho nên, cô đẩy Lâm Nhiên ra.
Lâm Nhiên tuyệt vọng.
Anh không muốn, một lần sai lầm, để cô vĩnh không quay đầu lại.
Tiết Giai Vân nói, "Buông tay đi."
"Quyết không!" Lâm Nhiên hạ quyết tâm, "Tiết Giai Vân, anh cho em biết, anh cũng không buông tay."
Anh nói xong, đột nhiên ngăn chặn cô, hung hăng hôn, Tiết Giai Vân đấm đánh anh, nhưng không cách nào lay động anh mảy may, khí tức quen thuộc, nụ hôn quen thuộc, tim vẫn đập nhanh như cũ, cô cũng không thể thuyết phục chính mình.
Hãy quên vị đạo của anh ta.
Hãy quên anh từng ôn nhu.
Mùi vị thân thể của một người đối với một người, so với ký ức càng khắc sâu nhiều lắm, cốt nhục lý của cô, cô đã nhớ kỹ, nhớ kỹ loại khí tức này, thế nào có thể quên được.
Tiết Giai Vân trong lòng đau khổ, nhịn không được rơi lệ.
Nước mắt rơi vào giữa răng môi, anh cũng khổ sở.
Rất khổ, tư vị rất khổ.
"Giai Vân..." Lâm Nhiên buông môi của cô, mềm giọng nói, "Anh yêu em, thật tình yêu em."
Nước mắt Tiết Giai Vân rơi như mưa, chăm chú níu chặt vạt áo của anh.
Nhịn không được muốn hỏi, đã yêu em, vì sao lại phản bội em.
Anh kêu em, tin anh yêu thế nào đây.
Nam nhân yêu, có phải hay không thuận miệng nói một chút, có thể cùng nữ nhân, nói thật nhiều thứ yêu.
Cô quay mặt qua chỗ khác, đột nhiên thân thể cứng ngắc, hai mắt đẫm lệ mông lung.