“ Với vài người lính đánh thuê ?" Hạ Phong nghi ngờ hỏi.
Hạ Thần Hi nói, "Hẳn là có mấy chục người , mấy người kia là người lãnh đạo."
Hạ Phong có điểm nghi hoặc, giống như là không tin, Hạ Thần Hi chậm rãi nói, "Cha, chị rất muốn gặp người , chỉ tiếc bận quá , cha không cần quá lo lắng. Khi nào người cảm thấy có thời gian thì có thể sắp xếp gặp mặt một lần, chị đã quên hết thảy tất cả, có thể sẽ có chút xa lạ."
"Để cha suy nghĩ một chút." Hạ Phong hiển nhiên cũng không thể hoàn toàn buông cảnh giác, Hạ Thanh lại muốn châm chọc, Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, việc này không gấp được, nếu là quá nóng nảy, đều không tốt với mọi người.
"Cha, người có thể nói cho con biết, bây giờ cha đang làm gì không?" Hạ Thần Hi thăm dò hỏi, cô cười cười, mắt nhìn về phía tòa nhà bên kia "Cha nói bọn họ sợ người gặp nguy hiểm, đây là dạng nguy hiểm gì mà huy động nhiều người bắn tỉa như vậy?"
"Con nhớ cha là người có thân thủ rất tốt, có lẽ con cũng không phải là đối thủ của người, một mình cha đi ra, bọn họ còn không yên lòng sao? Tại sao lại như vậy chứ?"
Khóe môi Hạ Phong hơi cong cong, dường như không muốn nói gì, Hạ Thanh lạnh lùng nói, "Ông làm công việc thần bí như vậy, không phải là nhận không ra người đi? Người thích nhất nhận không ra người gì đó , thảo nào đối với con gái cứ ấp a ấp úng ."
"Xanh, chú ý thái độ của con!" Hạ Phong nghiêm nghị quát, thật là không vui, "Đã nhiều năm qua, đích xác là cha không làm tròn trách nhiệm của mình, nên cha cũng sẽ không bắt các con phải tôn kính cha, nhưng ít nhất cha là người cho các con sinh mệnh này, nên các con ít nhất cũng phải có sự kính trọng cơ bản nhất đối với người cha này."
"Thật buồn cười!" Hạ Thanh lãnh diễm như đóa hoa đầu cành trên vách núi ,tiếu ý băng lãnh, "Tôi phải kính trọng ông sao? Ông có điểm nào đáng giá nhất khiến tôi phải kính trọng, thuở nhỏ chỉ có mẹ hiểu rõ tôi nhất, ông nói với tôi được mấy câu? Ngày thường ngay cả mặt ông cũng khó có thể gặp được, nếu không phải mẹ nói cho tôi ông là cha của tôi, tôi còn tưởng tôi là do mẹ bò tường sinh ra. Tôi lớn như vậy nhưng ông là người làm cha nhưng một điểm nghĩa vụ cũng không có, đương nhiên, tôi cũng không cho là lạ, nên đừng xem nặng vấn đề kính trọng hay bất kính gì cả. Tôi xem ra ông là người có tri thức uyên bác lại có nhiều người bảo vệ như vậy, chắc hẳn sẽ có nhiều người kính trọng ông, hà tất phải quan tâm tới tôi?"
"Tôi sống tới từng này tuổi rồi, cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là kính trọng, cũng chưa bao giờ kính trọng bất luận ai cả."
Hạ Phong tức giận, Hạ Thanh phản loạn không kiềm chế được, Hạ Thần Hi ở một bên rất muốn xem cuộc vui , nhưng lại giả bộ khó xử xoa mi tâm, xiếc cấp diễn túc( giả vờ diễn xuất) , hai người này nếu như đánh nhau, Hạ Thần Hi suy nghĩ, cha bây giờ hẳn là đánh không lại Xanh đi.
Hạ Thanh đánh nhau kịch liệt là tốt nhất, việc này cô đã từng chứng kiến qua, đương nhiên không tính những lần cô chưa từng thấy.
So sánh tài năng đánh nhau kịch liệt thì khó ai có thể thắng Hạ Thanh, trừ lần cô hợp tác cùng Cố Thất Thất, nghe nói cô bị An Tiêu Dao đánh cho tàn phế, dự đoán cũng không có vài người. Hạ Phong quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, vừa rồi cô chú ý tới bước chân đi của Hạ Phong, trầm ổn đến cực điểm, trái lại thiếu một ít linh hoạt.
Cao thủ chân chính đứng đầu, cước bộ là vô thanh vô tức, giống như mũi đao xẹt qua gió nhẹ lưu lại dấu vết, cũng không phải là rõ ràng như vậy.
Nhận thấy thấy hai người này sắp đến thời điểm đánh nhau rồi, An Tiêu Dao biết đã đến giờ , để Tiểu Tuyết gọi điện thoại, vì phòng ngừa truy tung, Tiểu Tuyết đích xác ở ngoài thành phố gọi điện thoại cho Hạ Thần Hi , điện thoại này đã được bọn họ xử lý.