Anh che chở, thương yêu, mấy năm này ngoan ngoãn phục tùng, dường như cũng thành cười nhạo, bị cô nhẫn tâm phản bội, hung hăng đập nát, không gặp nhau nữa là kết cục tốt nhất.
Không có anh, cô cũng không sống được mấy năm nữa.
Trái tim như vậy liệu có thể chịu đựng được mấy năm?
Tất cả chuyện này cùng anh không quan hệ, không quan hệ nữa. Anh không bao giờ muốn gặp cái liếc mắt này nữa.
Ba ngày sau, Oa Oa tỉnh lại, lão sư phụ cùng cô thu thập hành lý, kỳ thực đồ của cô rất nhiều, những thứ có thể mang đi, lại không có gì, Tư Đồ đưa con mèo nhỏ cho cô mang đi, coi như là một loại kỉ niệm. Mấy ngày này, chỉ có Tư Đồ cùng Liliane, Avrile thường xuyên đến bệnh viện thăm cô, Liliane cũng không tin, Oa Oa sẽ làm ra loại chuyện này, Avrile càng không tin.
Chỉ là, đối với thân phận của cô, bọn họ cũng tương đương kinh ngạc. Bất kể như thế nào, bây giờ Oa Oa cũng đã mất đi tất cả ký ức, ân ân oán oán trong quá khứ lại không có bất cứ quan hệ nào với cô cả.
Avrile rất muốn khóc, Oa Oa đi rồi, lúc nào mới có thể gặp lại, trái tim của cô mà phát bệnh thì nên làm cái gì bây giờ? Ai sẽ tới cứu cô?
"Chị Avrile, sao trong chị khó coi như vậy?"
"Không có gì." Avrile khẩu thị tâm phi, sờ sờ đầu của cô, việc này đã là xử trí nhẹ nhất rồi, bọn họ không muốn tính mạng Oa Oa đã là tốt nhất rồi.
Tư Đồ qua đây, tự mình tiễn cô đi ra bờ biển.
Đan Đan cùng Anna ở trên tầng 2 của bệnh viện nhìn bóng lưng của bọn họ đi xa dần, Đan Đan nói, "Con bé này cuối cùng cũng đi rồi, Anna, lần này không còn ai có thể cản đường cậu đến với Hạ Thiên rồi nhé. Cậu nhất định phải nắm được cơ hội này."
Anna trầm mặc không nói, nhìn cô một cái, cũng không nói gì.Oa Oa ôm mèo nhỏ đi lên máy bay, cùng nhau đi tới, mỗi bước đi rất cẩn trọng, Oa Oa vẫn luôn rất trầm mặc.
"Hạ Thiên thực sự không đến tiễn Oa Oa sao?" Avrile bất mãn hỏi, hôm nay Oa Oa rời đi, Hạ Thiên vậy mà không tới tiễn cô sao, anh thực sự tính toán vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại Oa Oa sao?
Liliane lắc đầu, "Cậu ấy hận chết Oa Oa, sao có thể đến tiễn cô ấy chứ, cậu ta cảm thấy tất cả chuyện này cũng là lỗi của cậu ấy, nói là hận Oa Oa, kỳ thực người hận nhất lại chính là mình."
"Chuyện này quá phức tạp, cũng không thể nào điều tra ra, thế nào lại định tội cho Oa Oa chứ?" Avrile bất mãn hết sức, cô rất thương Oa Oa, cứ như vậy mà bị đưa đi, dựa vào cái gì chứ!
"Nghe nói Oa Oa đã thừa nhận với lão sư phụ rồi."
"Sao có thể!" Avrile có bị đánh chết cũng không tin là Oa Oa sẽ làm ra loại chuyện này.
Trên trực thăng, Oa Oa mờ mịt nhìn phía dưới, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mèo con, cho đến khi cơ trưởng thắt dây an toàn cho cô, cô mới hồi phục lại tinh thần, hướng về phía Avrile cùng Liliane phất tay một cái và nói tạm biệt.
Tư Đồ nhìn máy bay bay lên, nhẹ giọng hỏi, "Sư phụ, tại sao người lại đối xử như thế với Hạ Thiên cùng Oa Oa? Việc này không phải do Oa Oa làm, vì sao người..."
Lão sư phụ khẽ rũ mắt xuống "Cậu cảm thấy Oa Oa còn có thể sống được mấy năm nữa?"
"Sư phụ..."
"Chuyện này cứ như vậy mà gạt Hạ Thiên đi, chỉ nói qua với Tiêu Dao thôi, tạm thời cứ như vậy đi, để thằng bé tưởng là Oa Oa làm." Lão sư phụ lạnh lùng cười, "Dự đoán bọn họ nghe thấy tôi cùng Oa Oa nói chuyện, để Oa Oa làm thế tội sơn dương, tìm một lý do, xử lý bọn họ."
"Vâng thưa sư phụ!"