Chỉ cần mẹ không đồng ý , bé cũng sẽ không làm.
Đường Bạch Dạ giả vờ kinh ngạc nói, "Chú không biết cháu có phải con chú hay không, Hạ Thần Hi lại mất trí nhớ , bây giờ có người nói cháu là con chú, chú cũng cảm thấy cháu tám chín phần là con chú, làm giám định là cách làm nhanh nhất ."
Ai cũng đừng nói nhảm, dùng số liệu nói chuyện.
Đây là tác phong trước sau như một của Đường Bạch Dạ .
Hạ bảo bối bị Đường Bạch Dạ chặn một câu nói nên nói không nên lời, Đường Bạch Dạ nói toàn bộ đều có lý, bé không có lý do gì phản bác, Đường Bạch Dạ nhìn nỗi khổ của Hạ Thiên, "Cháu không muốn làm giám định, trừ phi chúa biết ai là cha của cháu."
Hạ bảo bối trong lòng kêu rên, cha a, người thực sự là quá giảo hoạt .
Vậy mà lời nói khách sáo.
Quá giảo hoạt, quá giảo hoạt .
"Nếu như giám định, cháu không phải con của chú thì sao?” Hạ bảo bối dù bận vẫn ung dung hỏi Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ nói, "Không phải cũng không phải là."
"Làm như giỡn vậy?"
Đường Bạch Dạ hừ một tiếng, anh nhìn Hạ Thiên, chậm rãi nói, "Chú đây nói thật cho cháu biết, đời này chú không tính có con, chú ghét con cái. Cho nên, chú chưa bào giờ mong có đứa nhỏ.”
"Cháu có phải con chú hay không, chú muốn biết sự thajatm nếu như phải, thì tốt, chú cảm thấy cháu làm con chú không không sao.” (ed: nghe có vẻ miễn cưỡng ha)
"Nếu như không phải, chú cũng không tổn thất, không phải sao?"
Đường Bạch Dạ người này, muốn cũng muốn rõ ràng, không muốn cũng không cần rõ ràng.
Hạ bảo bối nghe thấy một câu không mong đợi đứa nhỏ, đột nhiên cảm thấy một chút thương tâm bắn trúng trái tim nhỏ của bé, nhịn không được lộ ra chút ủy khuất , bé quả nhiên là không được cha chờ mong , ╮(╯▽╰)╭.
"Cháu nguyện ý nói cho chú biết chân tướng sao?" Đường Bạch Dạ hỏi.
Hạ bảo bối mím môi, nghĩ nghĩ, có chút buồn rầu nói, "Cháu rất nguyện ý nói cho chú chân tướng, đáng tiếc, cháu không biết.”
"Đi, chúng ta lập tức đi làm giám định." Đường Bạch Dạ cười đến quần ma loạn vũ(*tra google cho huyền nha), yêu nghiệt tái sinh.
"Cười nhạo." Hạ bảo bối hừ lạnh, khí phách văng khắp nơi, "Tùy tiện có một người nghĩ cháu là con của họ, kéo con đi làm giám định thì nhất định con phải đi sao?”
"Lão tử rất rụt rè, rất quý ."
"Cháu cũng không phải là người tùy tiện như vậy."
Đường Bạch Dạ, "..."
Tiểu tử, lời này thế nào nghe ra có chút khó nghe.
Hạ bảo bối cũng cảm giác mình kiêu ngạo, lặng yên nghiêng đầu qua một bên, nắm tay, bé phải làm thân sĩ, phải làm bá vương, tuyệt đối không thích đáng yêu nghiệt, không kiêu ngạo.
Đường Bạch Dạ dở khóc dở cười nhìn mặt đứa nhỏ, trong lòng mềm đi, giống như một cái lông vũ xẹt qua, cảm giác thật ấm áp.
Nếu thật là con của mình, thật tốt a.
Đường Bạch Dạ nhớ tới một dàn xe Ferrari chống đạn , nheo ánh mắt lại , cười đến thân thiện như đại sứ hòa bình, "Hạ bảo bối, cháu rốt cuộc là ai, vì sao bọn họ phải bảo vệ cháu , bọn họ là ai?"
Hạ bảo bối biết tránh không khỏi vấn đề này, nếu là nói cho Đường Bạch Dạ, bé là vương bài lính đánh thuê, cha bé có thể lập tức để bé bỏ lại hay không, giết người diệt khẩu a, đây là rất có thể xảy ra.
Dù sao, bọn họ là đối thủ một mất một còn a.
Đường môn, vương bài lính đánh thuê cùng tập đoàn Hỏa Vân, ba chân thế chân vạc, coi đối phương như cái đinh trong mắt, nhiều năm xưa nay vẫn như vậy.
Hạ bảo bối lộ ra rụt rè, ngượng ngùng tươi cười, như một khuê nữ, Đường Bạch Dạ hung hăng trợn mắt, đứa nhỏ này lộ ra nụ cười như thế, thế nào cảm thấy có chút quỷ dị.
"Bảo bối chúng ta người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, thật là nhiều người cướp về nhà bao dưỡng, cho nên, Đường tiên sinh, ngài hiểu đi ."