Lục Trăn là một danh hoa chim công, yêu nghiệt tinh xảo, đã gặp qua mọi người, nơi có anh ta, cơ hồ chính là một vật sáng, ai đi trên đường nhìn thấy anh ta, có thể sẽ ngây người, một lúc lâu mới có thể phục hồi tinh thần lại, lại sẽ quay đầu tìm kiếm, hi vọng có thể gặp lại mỹ nam tử.
Mấy người cầm quà gặp mặt, cười chào hỏi cùng Đường lão, lúc này mới cùng Đường Bạch Dạ chào hỏi, Long Tứ không có nói chuyện, đều là An Tiêu Dao nói chuyện với Lục Trăn, con ngươi Lý Hoan Tình xẹt qua một mặt thất vọng.
A Sinh không có tới.
Cô vừa mới thất vọng cúi đầu, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc .
Cô đối bước chân Mục Vân Sinh tiếng, hết sức quen thuộc, có một lần, cô bị nhốt, mỗi ngày không có việc gì làm, liền nghe tiếng bước chân của anh ta, mỗi lần anh ta đến gần, cô liền biết, theo gian phòng cô đi qua, cô cũng biết.
Cô đối với tiếng bước chân Mục Vân Sinh, dị thường quen thuộc.
Lý Hoan Tình kinh hỉ ngẩng đầu, không chút nào che giấu chính mình hài lòng, mặt thần sắc này, lấy lòng Mục Vân Sinh.
"A Sinh..." Thanh âm của cô rất nhẹ, Mục Vân Sinh nhìn khẩu hình của cô cũng biết, cô đang gọi anh, anh chưa đi lại chỗ Lý Hoan Tình, cũng giống như An Tiêu Dao cùng Lục Trăn, trước cùng Đường lão chào hỏi, sau sẽ cùng Đường Bạch Dạ chào hỏi.
Tiểu bảo cùng tiểu bối vốn là dính Lục Trăn, thấy Mục Vân Sinh, hai ngao Tây Tạng thông minh lui về phía sau, trốn bên người Hạ bảo bối.
Lục Trăn cười ha ha, "Vân Sinh, cậu thật đúng là cả người lẫn vật chớ gần a."
Đường lão cảm thấy nói thế rất vô lễ, ai biết, Mục Vân Sinh mí mắt không nâng một chút, hiển nhiên là thói quen.
Những nam tử này, Đường lão liếc qua đã thấy, cũng không phải hạng người hời hợt.
Trên người bọn họ cái loại đó nội liễm, sắc bén, cũng không phải là thần thái người thường sẽ có .
Cho dù là An Tiêu Dao rất ôn hòa, cũng vô cùng có khí thế lờ đi.
Người trong nhà nhiều, dĩ nhiên là náo nhiệt.
Người lãnh đạo Vương bài, cơ hồ tề tựu, Hạ bảo bối nhất nhất giới thiệu qua bọn họ, mấy vị lãnh đạo Đường môn cũng ở nơi đây, Vân Dật nói đùa nói, "Anh chết tôi sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt thật của các vị lư sơn, đúng rồi, không có cải trang chứ?"
Ai cũng biết, những người này là tội phạm truy nã quốc tế quan trọng.
Mang mặt nạ ra cửa là thông thường .
Lý Hoan Tình mỉm cười, Lục Trăn chậc chậc nói, "Vân thị trưởng, Lục ca ca nhìn sắc nước hương trời như thế, trang điểm có thể tạo ra được như thế này sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng hiểu rõ
Tất cả đều là gương thật của các vị lư sơn.
Đường lão cũng không biết, bọn họ là ai, nhưng Vân Dật nói như vậy, hắn là rất có ánh mắt, đều biết lai lịch không nhỏ, đơn giản chính là, mấy người này vô cùng tùy ý, đối Hạ bảo bối cũng vô cùng tốt.
Đặc biệt An Tiêu Dao cùng Lục Trăn, quả thực là yêu chiều Hạ bảo bối .
Mấy người này thoạt nhìn cũng chính là Long Tứ không tốt ở chung.
Các Phù dâu đi thay đổi lễ phục, Lý Hoan Tình trong lòng vẫn nhịn không được kích động.
Long Tứ nói, "Đường tổng, mọi người nể tình tới tham gia hôn lễ anh như thế, không tỏ vẻ một chút sao?"
Anh ta nói chuyện xưa nay cả tiếng, thói quen sử nhiên, Đường Bạch Dạ chững chạc đàng hoàng đứng lên, lão tử chắp tay thi lễ, sợ các người xem không hiểu, anh ta thật đúng là làm một động tác lễ nghĩa phương đông vô cùng cổ điển.
"Đa tạ các vị bằng hữu giang hồ hãnh diện, uống ly rượu, không ngại đường xa mà đến, tiểu sinh đây cảm tạ."
Anh làm bộ dáng cúi đầu.
Hạ Thần Hi cười.
Long Tứ vốn là làm khó dễ Đường Bạch Dạ, không ngờ anh phối hợp như vậy, mờ mịt hỏi An Tiêu Dao, "Đây là cái lễ gì?"
An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Quà gặp mặt."
Long Tứ, "Chúng ta cấp quà gặp mặt là phỉ thúy ngàn năm, quà gặp của anh ta mặt là động đậy tay như vậy?"
Mọi người, "..."