"An Tiêu Dao, quy tôn tử, cuối cùng cũng thò đầu ra , lão tử cũng phải cùng anh tính toán một lượt." Hạ Thanh ánh mắt sắc bén, vừa dứt lời, thân thủ hướng trên mặt An Tiêu Dao, An Tiêu Dao một cước giẫm trên bàn, sau này liền ngã xuống, hai ba chống đỡ công kích của cô, trên mặt lại mang theo tươi cười.
"Mỗi lần nhìn thấy cô, cô sẽ nhiệt tình như lửa như vậy, tôi ăn cũng không tiêu a."
Hạ Thanh bị đùa giỡn, trong lòng hỏa khí, huy quyền sẽ phải nện xuống đi, người ngoài sẽ sợ đến phải rời đi, Hạ Thần Hi đứng dậy, "Xanh, đừng đánh."
Cô cũng không biết Hạ Thanh lúc nào cùng An Tiêu Dao kết làm cừu hận lớn như vậy, gặp mặt liền đánh, Cố Thất Thất ở một bên xem chiến, trái lại không nói, Hạ Thanh lạnh lùng hừ, chỉ vào Cố Thất Thất nói, "Thất Thất, cô ngồi xuống nhìn anh ta, đừng làm cho anh ta chạy, lão tử một hồi tìm anh ta tính sổ."
An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Cô không tìm người nhìn tôi, tôi hôm nay cũng chạy không được."
Anh vừa mới dứt lời, Cố Thất Thất đã ở đối diện anh ngồi xuống, thuận tiện muốn một ly cà phê, An Tiêu Dao nhún bả vai một cái, Hạ Thanh chỉ vào anh, "Đợi một lát tìm anh tính sổ."
Hạ Thanh qua đây, giật lại ghế tựa, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm An Tiêu Dao, An Tiêu Dao mỉm cười, Hạ Thần Tuyết hiếu kỳ nhìn nữ tử này, lại quay đầu lại nhìn nhìn An Tiêu Dao, đột nhiên nhớ tới ngày đó mình và An Tiêu Dao hình dung hình tượng nữ tử.
Cô gái trước mắt là lại không quá thích hợp.
Đây là muội muội của cô?
Như hoa hồng(ý đẹp mà có gai).
"Xanh, chị thật không dám tin, em tiến vào lần đầu tiên nhìn thấy An Tiêu Dao mà không phải nhìn thấy chị." Hạ Thần Hi mỉm cười.
Hạ Thanh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lấp lánh, bừng tỉnh đại ngộ, "Tỷ, anh ta cắt ngang chân của em, em ở trên giường nằm ba tháng, không thể chạy không thể nhảy, còn phải dùng xe đẩy, chị ở nơi này tốt nhất, một hồi cùng em liên thủ, em muốn đem chân thứ ba anh ta điều sẽ cắt ngang!"
An Tiêu Dao một ngụm cà phê phun ra, Hạ Thanh lời này là hô nói, cố ý nói cho An Tiêu Dao nghe , một ngụm cà phê nóng hổi cứ như vậy phun đi ra, Cố Thất Thất mẫn cảm trốn được bên cạnh đi, ghét bỏ nhìn anh ta.
"Không có ý tứ, không có ý tứ, thiếu chút nữa phun đến bảo bối nhi..."
Cố Thất Thất đá hướng chân bàn, An Tiêu Dao lúc này mới yên tĩnh.
Hạ Thần Hi cũng nhịn không được, chân thứ ba nam nhân bị cắt đứt vậy sẽ thành thái giám , cô gái muội muội này quả nhiên là ghi hận, chỉ là, An Tiêu Dao lúc nào cắt ngang chân của cô, cô thế nào sẽ chưa từng nghe nói.
"Xanh, đây là một hồi lại nói, ai, chị thật chịu không nổi em, em tiến vào lâu như vậy không thấy được chị còn chưa tính, đại tỷ ngồi ở chỗ này em cũng không phải người chết, em thế nào cũng không chú ý tới, toàn chú ý tới An Tiêu Dao ." Hạ Thần Hi thực sự nhịn không được, xoay mặt của cô đối mặt với Hạ Thần Tuyết, "Đây là ai?"
Hạ Thanh lúc này mới chú ý tới Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết mỉm cười, lên tiếng chào hỏi, Hạ Thanh đột nhiên trợn tròn mắt, chỉ vào Tiểu Tuyết, ngón tay run rẩy, "Đại tỷ?"
"Xanh phải không, thật tốt a."
"Chị không phải là bị Đường tổng diệt sao?" Hạ Thanh thốt ra, Hạ Thần Hi một tay đánh qua, "Lại nói chị đánh em."
"Đại tỷ, chị sống, thật sự là quá tốt." Hạ Thanh kích động qua đây ôm cô, Tiểu Tuyết thiếu chút nữa bị cô ôm không thở nổi được, nhìn ra được, Hạ Thanh rất kích động.