"Chúng tôi bình thường mười mấy tuổi liền bắt đầu xuất đạo, không có vượt lên quá hai mươi tuổi, vượt lên quá hai mươi tuổi sẽ như là phế vật."
Hạ bảo bối lòng còn sợ hãi.
Lục ca ca, anh có cần dọa người như vậy hay không.
Bé thật đúng là nhìn quá xa, không nhìn ra được An Tiêu Dao lại là người lợi hại nhất trong bọn họ, bé vẫn cho là không phải Lục Trăn thì chính là Mục Vân Sinh.
Hạ bảo bối vuốt cằm, chân nhân bất lộ tướng, quả nhiên là danh ngôn.
"Tôi cho cậu biết một chút chuyện lý thú, Vân Sinh có một biệt hiệu mới vạn năm tiểu tam, anh ta tất cả thành tích thi đơn đều là đứng thứ ba, đứng thứ hai là nữ nhân, không động đậy. Cho nên, chúng ta mỗi lần đều quá chén Tiêu Dao, ép hỏi bí mật của anh ta, làm hại anh ta cũng không dám cùng chúng ta uống rượu, cho nên tửu lượng mới là kém cỏi nhất."
"Các người thật thiếu."
"Các loại đố kị hâm mộ hận a, cho nên cho cậu một lời khuyên dự phòng, mọi người nhất định sẽ nhằm vào cậu làm các loại khó dễ ,các loại trả thù, đương nhiên, có ý tốt, cũng có ý xấu." Lục Trăn mỉm cười nói.
Hạ bảo bối đương nhiên hiểu rõ quan hệ trong đó.
Bé nhắc nhở chính mình, đứa nhỏ trên đảo, cũng không hoàn toàn là ngươi bên này .
Vấn đề sinh tử tồn vong, vẫn luôn sẽ đặt ở giữa bọn họ.
"Đặc công trên đảo huấn luyện ra nhân tài, đều là người của tổ chức sao?"
"Là." Lục Trăn nói, "Chỉ có người lãnh đạo mới có thể tiếp thu toàn diện huấn luyện, những người khác, sẽ có trọng điểm."
"Tôi hiểu được."
Lục Trăn nói, "Mệnh này là chính cậu chọn, tôi hi vọng cậu có thể chịu được."
"Tôi nhất định có thể."
Lục Trăn cười, "Bảo bối, tôi biết cậu muốn về nhà, cậu có lo lắng, cho nên, cậu nên nhanh lên một chút, tôi cho cậu một lời khuyên, ngàn vạn không nên cầu hảo tâm thiết (chắc ý nghĩa nói bảo bối không cần làm những việc lấy lòng cầu được lòng yêu mến của những người xung quanh), chuyện này sẽ biến khéo thành vụng."
"Tôi sẽ cân nhắc."
"Cậu rất thông minh, một điểm đã thông, trên cơ bản tôi cũng không lo lắng cho cậu."
Hai người một bên trò chuyện một bên đến sân bay tư nhân, Mục Vân Sinh, An Tiêu Dao cùng Long Tứ đã đợi ở sân bay, Lý Hoan Tình đến tiễn đưa, Mục Vân Sinh không nở đi, giữa bọn họ còn có một chút mâu thuẫn không có giải quyết, lúc sắp chia tay, Lý Hoan Tình có chút khó chịu.
Chỉ là, không có biện pháp, chỉ có thể tiếp thu, trừ dặn anh cẩn thận ra, cô không biết, mình còn có thể làm cái gì, có thể giúp đỡ cho anh cái gì.
Đương nhiên, có lẽ ở trong mắt Mục Vân Sinh, cô chỉ cần sống thật tốt, chính là giúp đỡ tốt nhất.
"Bảo bối, hành lý của cậu là hai ngao Tây Tạng?" Long Tứ nhíu mày.
Hạ bảo bối gật đầu, "Đủ khí phách sao?"
Long Tứ dựng thẳng lên ngón cái, "Khí phách, tiểu bảo cao rất nhanh so với cậu ."
Hạ bảo bối mềm nhũn vai, quay đầu nhìn tiểu bảo liếc mắt một cái, tàn bạo, nam hài tử bảy tám tuổi, thân thể còn chưa có phát triển, phi thường non nớt, cũng không tính cao, thể trọng tiểu bảo khẳng định so với Hạ bảo bối nặng.
Hạ bảo bối quả thực đố kị hâm mộ, hận.
Tiểu bảo bị chủ nhân trừng, phi thường ủy khuất.
Lục Trăn nói, "Tiêu Dao, tôi thấy anh bảo trì kỷ lục sẽ sớm bị đánh vỡ, có chút cảm khái gì hay không?"
Hạ bảo bối nhìn ánh mắt An Tiêu Dao, đều mang theo mộng ảo bong bóng.
Chân nhân bất lộ tướng a a a a.
Tướng mạo An Tiêu Dao chính là làm người ta an tâm nhất, tuấn dật, nhã nhặn...