Bé vẫn cảm thấy chính mình mặc dù còn rất nhỏ, lực lượng có lẽ không phải rất cường đại, nhưng bé có tự tin, có thể bảo vệ tốt người bên cạnh, có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà, bé lại trơ mắt nhìn Tiểu Manh Oa, nằm tay lạnh như băng trong phòng, bé cái gì làm không được.
Bé từ lúc còn nhỏ bắt đầu, trên cơ bản mọi chuyện như ý, có thể nói được hô phong hoán vũ, không gì làm không được, bé lần đầu tiên cảm thấy luống cuống như vậy, khẩn trương, bởi vì bé cái gì không làm được, cái gì không làm được.
Tiểu Manh Oa, xin lỗi.
Ca ca xin lỗi em.
Bé vô lực phủng đầu, rất muốn khóc, lại không có nước mắt, đã hơn một năm huấn luyện, Hạ Thần Hi từ nhỏ giáo dục, bé hiểu được khống chế chính mình bi thương, khống chế tâm tình của mình, dù cho sụp đổ, cũng không muốn bị người nhìn thấy nước mắt bé.
An Tiêu Dao ngồi vào bên cạnh bé, bàn tay to trên bờ vai bé vỗ nhè nhẹ, bảo bối vai nhỏ, kỳ thực còn phi thường đơn bạc, đối với đứa nhỏ cùng tuổi ở huấn luyện, bé thực sự thon thả giống như thân trúc.
Tư Đồ Mặc để bé phụ trọng hai mươi kg, bé nghĩ có lẽ sẽ suy sụp eo nhỏ, kết quả bé chịu đựng .
Đứa nhỏ này so với anh suy nghĩ phải kiên cường hơn.
"Bảo bối, không muốn quá tự trách, loại ngoài ý muốn này, bất luận kẻ nào cũng không nghĩ, cậu tự trách nữa, thời gian cũng không cách nào trở lại, cậu bây giờ nên nghĩ là thế nào đi đối mặt." An Tiêu Dao khuyên bảo , bọn họ đã thành niên , nhiều năm huấn luyện giáo hội bọn họ, thế nào đi đối mặt mất đi người nhà, mất đi tình cảm chân thành thống khổ. Hạ bảo bối suy cho cùng chỉ là một đứa nhỏ, mà bọn họ luôn luôn theo thói quen quên, bé còn là một đứa nhỏ.
Hạ bảo bối nghẹn ngào nói, "Anh yên tâm, tôi không sao."
Hạ Thanh nói, "Biết mình phạm sai lầm là được, tiếp theo không muốn tái phạm đồng dạng sai lầm, cháu mang bé đi vào cô liền cảm thấy không thích hợp, Oa Oa thân thể không tốt, rừng rậm bệnh thấp nặng, độc vật nhiều, bé có bệnh tim, hoàn cảnh đối với bé mà nói vô cùng quan trọng, không nghĩ ra cháu tại sao muốn mang bé đi vào."
Hạ bảo bối cũng không nghĩ ra, bé tại sao muốn mang Tiểu Manh Oa đến trong rừng rậm đi, là bắt đầu từ khi nào nguyện ý mang cô đi ? Theo bé bị rắn độc cắn một miếng, cơ hồ đối với Tiểu Manh Oa hữu cầu tất ứng.
Trước cô cũng ầm ĩ theo bé đi rừng rậm đi săn, ầm ĩ theo bé rời bến bắt cá, bé mỗi lần không kiên nhẫn, ngại cô là trói buộc, thích khóc nhỏ yếu lại không bản lĩnh, nếu là đụng tới nguy hiểm chỉ biết cản trở.
Về sau, bé vì sao sẽ không loại nghĩ gì này ?
Hạ bảo bối đau đầu dục nứt ra, căn bản vô pháp tự hỏi, cũng liền buông tha cho , bé bây giờ chỉ nghĩ Tiểu Manh Oa có thể vượt qua cửa ải này, có thể bình bình an an , sai lầm như vậy, bé sẽ không tái phạm lần thứ hai.
"Phẫu thuật còn có bao lâu?" Hạ bảo bối ngẩng đầu hỏi một vị thầy thuốc, vài vị thầy thuốc đô ở ngoài phòng phẫu thuật mặt, tất cả đều là chữa bệnh đội ngũ tinh bé, trong phòng mổ dung không dưới người nhiều như vậy, bọn họ đô ở chỗ này chờ hộ sĩ ra trao đổi số liệu, để ngừa vạn nhất.
Có thể thấy Tiểu Manh Oa thực sự là một sủng nhi.