"Không cần!" Lục Trăn lãnh ngạnh nói, "Tôi vốn cũng không cần anh đi theo tôi."
Nolan hơi ngẩn ra, nếu là không muốn anh đến cùng, vì sao lại vẫn phát từ khúc này?
Hai người yên tĩnh lại, Nolan cũng mệt mỏi rã rời, anh đã mấy buổi tối không thể ngủ một giấc, anh thẳng tới sô pha ngồi xuống, "Lục Trăn, tôi mặc kệ cậu thế nào với tôi, mặc kệ cậu lạnh lùng thế nào, muốn cùng tôi phân rõ quan hệ, tôi cũng sẽ không để ý."
"Tôi chỉ muốn cậu là Lục Trăn lúc khỏe mạnh hoạt bát, làm Lục Trăn trước đây, những chuyện khác, tôi đều không để ý, trong lòng cậu không thoải mái, cậu có thể tận lực cùng tôi phát tiết."
Một người đối với một người khác sủng nịch cực hạn ở nơi nào, anh không biết, anh chỉ biết là, anh đối với Lục Trăn vĩnh viễn không có cực hạn.
"Muốn tôi đi cùng cậu, cũng không phải là chuyện khó khăn." Nolan nói, "Giả như có một ngày, tôi biến thành cậu như bây giờ, tôi hi vọng cậu có thể cùng tôi cùng nhau vượt qua khoảng thời gian âm u."
"Tương lai tôi nhớ lại, đoạn năm tháng này không chỉ có đau đớn, còn có một chút hồi ức ngọt ngào."
Lục Trăn lạnh lùng cười, "Chẳng sợ tôi giết anh, anh cũng không để ý."
"Không để ý."
Lục Trăn trừ cười lạnh, còn là cười lạnh.
Bóng đêm ở trên người anh bao phủ ra một tầng lãnh ngạnh.
Lục Trăn trở nên bất đồng.
"Anh qua đây một chút." Lục Trăn nói, thanh âm rất nhẹ, Nolan mừng như điên, cũng không dám quá mức đi nhanh, chỉ dám đi tới cuối giường, đây là Lục Trăn lần đầu tiên muốn anh tới gần, từ khi Lục Trăn bị thương tới nay.
Anh mỗi lần đều là muốn Nolan cút ngay, lần đầu tiên nói, anh qua đây một chút.
Đối với Nolan mà nói, ý nghĩa vô cùng.
Đến gần, anh mới phát hiện, trên tay Lục Trăn bị thương rất nghiêm trọng, vải xô bọc thật dày, tay bị còng, bởi vì giãy giụa bị thương nghiêm trọng, trên cơ bản tạm thời không thể động, khóe mắt Nolan co rụt lại.
"Anh đỡ tôi ngồi dậy." Lục Trăn nói, Nolan cẩn thận từng li từng tí đỡ Lục Trăn ngồi dậy, muốn anh dựa vào gối thoải mái một chút.
Lục Trăn buông xuống mặt mày, chưa bao giờ từng dịu ngoan như vậy, giống như một đứa tre lớn ngoan ngoãn, anh tự giễu cười, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Nolan, " Thời gian tôi ở trong tù, có mấy lần thiếu chút nữa sụp đổ, bởi vì bọn họ cho tôi xem một ít phim nhựa."
"Một ít phim nhựa có liên quan tới anh cùng tôi, diễn viên chính chỉ có hai người chúng ta, trên phim nhựa anh là thiếu tá chống khủng bố, tôi là phần tử khủng bố, diễn rất cùng loại, rất thật, tôi cũng không biết bọn họ từ đâu biết những chuyện kia."
"Sau đó, chúng ta yêu nhau, khủng bố tập kích tới."
"Tất cả đều thay đổi, khắp nơi một mảnh bừa bãi, chúng ta bắt đầu bởi vì tín ngưỡng mà khắc khẩu, tương hỗ dằn vặt, đánh nhau, đến cuối cùng coi thường nhau, hình đồng mạch lộ."
"Đến cuối cùng, tôi bị súng bắn chết."
"Tôi nhìn tình yêu của chúng ta chậm rãi biến chất, chậm rãi bị tiêu ma, chậm rãi biến mất, những ngày vui vẻ ấy vĩnh viễn cũng sẽ không trở về, những thứ ký ức ngọt ngào ấy, cũng không còn tồn tại nữa."
"Bởi vì anh trách tôi cám dỗ anh, anh yêu tôi, cũng thống hận tôi, bởi vì tôi, anh một thiếu tá chống khủng bố mới biến thành người cùng phần tử khủng bố thông đồng làm bậy, anh thống hận tất cả."
"Cho nên, trút giận ở trên người tôi."
"Này chính là kết cục của chúng ta."
Nolan vẫn rất yên tĩnh nghe xong, anh thống hận người đã cho Lục Trăn lý niệm này, Lục Trăn nói, "Lúc đó tôi ý chí đã sụp đổ, liên tục dằn vặt mình, tôi đã muốn chết ."