Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mammy hôm nay tâm tình hình như không phải là rất tốt." Hạ bảo bối đột nhiên nói, "Daddy, cha có phải làm chuyện gì thật có lỗi với mammy Thần Hi hay không?"

"Không có a." Đường Bạch Dạ nói, "Bảo bối con mắt nào của con nhìn thấy tâm tình Thần Hi không tốt ?"

"Hai con mắt đều thấy được." Hạ bảo bối ưu nhã cười, "Daddy, cha có thể có nguy cơ bị vứt bỏ a."

"Cha vô tâm như vậy không phải lại muốn mammy mang thai rồi tự sinh con như lúc trước đấy chứ?"

"Cha trước đây không phải đã nói người Đường gia sinh con gien đều tốt mà phải không? Điều này rất đúng vì con cũng là do mammy tự sinh nhưng vẫn thông minh đẹp trai đây này. Khi đó cha không hề biết sự tồn tại của con mà con cũng có thể cùng người bảy tám năm sau gặp lại rồi nhận nhau, nếu mammy bây giờ lại bỏ đi một lần nữa không chừng em bé bảo bối trong bụng mammy cũng có thể bảy tám năm sau mới gặp lại rồi nhận cha giống như con lúc trước vậy." Hạ bảo bối cười hì hì nói.

Đường Thành Nam cùng Đường Nhất Phong khinh bỉ Hạ bảo bối, lời này mà cũng dám nói sao.

Cũng vì có bé mà bây giờ ngay cả lão đầu tử nhà này cũng muốn cùng Đường Bạch sống hòa thuận nữa kìa giờ lại có suy nghĩ vớ vẩn như thé.

Đường Thành Nam hỏi, "Thần Hi có phải có chứng sợ hãi trước hôn nhân hay không?"

Hạ bảo bối nói: "Không thể nào, mẹ tôi xưa nay là người mạnh mẽ và cường hãn như thế sao lại sợ được. mẹ lúc trước giết người cùng thái rau tựa như nhau, chỉ là chuyện kết hôn nhỏ như thế này thì sẽ sợ cái gì chứ?"

"Có thể cô ấy sợ bản thân sau khi kết hôn sẽ bị vứt bỏ." Đường Thành Nam châm chọc.

Đường Bạch Dạ cầm lên bóng rổ hướng người của Đường Thành Nam đập mãnh sau đó quát lớn: "Câm miệng!"

Đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi mà.

Đường Bạch Dạ đáng thương nói, "Tôi xem tôi mới phải là người lo lắng bị cô ấy vứt bỏ đây này?"

Hạ bảo bối nghiêm túc gật đầu một cái thật mạnh.



Đường Bạch Dạ nghiêng đầu suy nghĩ, Hạ Thần Hi vì sao tâm tình không tốt, chẳng lẽ là khẩn trương? Nhìn không ra a, cô nương này từ lúc Bạch Dạ anh quen biết cô đến bây giờ cũng chưa thấy cô khẩn trương a. Cho dù là do dự trong cảm xúc cũng vẫn luôn nói chuyện rất mạnh mẽ a.

Ở trong phòng ngủ, Hạ Thần Hi rầu rĩ không vui dựa lưng vào trên thành giường tay ôm một thú bông, như có điều suy nghĩ, Hạ Thanh ở một bên ngồi trên sopha, một bên nhìn ba người đàn ông của Đường gia chơi bóng rổ, một bên lại suy nghĩ xem cảm xúc hiện tại của Hạ Thần Hi.

"Chị, ngày mai sẽ phải kết hôn rồi, vì sao tâm tình không tốt, chẳng lẽ là có liên quan đến việc xảy ra hôm nay của Lâm Lâm ?"

Hạ Thần Hi lắc đầu, " Bạch Dạ hôm nay đi đến mộ của Lâm Tình ."

"A..." Hạ Thanh nhíu mày, vô cùng không vui nói: "Đường Bạch Dạ đã nói với chị sao?"

Hạ Thần Hi lắc đầu, "Bạch Dạ chưa nói, tại chị thấy ở trong túi áo khoác của Bạch Dạ có giấy ra vào của nghĩa trang."


"Hỗn đản này, anh ta đang suy nghĩ gì?" Hạ Thanh đột nhiên đứng lên, Hạ Thần Hi buồn cười nhìn Hạ Thanh, "Ngồi xuống, chị cũng không nổi giận vì sao em lại tức giận như vậy?"


"Có thể không tức giận sao? Chị không cũng vì chuyện này mà tâm tình không tốt đó sao?"


" Chị không phải là bởi vì chuyện này mà mất hứng, Bạch Dạ đi nhìn Lâm Tình là hợp tình hợp lý, Lâm Lâm chết Bạch Dạ cũng nên đi nói cho Lâm Tình biết một tiếng, chị không vui trong lòng là bởi vì Bạch Dạ đi nhìn Lâm Tình làm chị đột nhiên lại nhớ tới ân oán giữa hai người mà thôi."


"Chị đã rất lâu không muốn nhắc lại việc này, có thể nói chị là cố ý quên lãng nó đi, quên sự việc tám năm trước hãm hại Đường môn thương vong vô số, hôm nay Bạch Dạ đến thăm Lâm Tình, chị lại nghĩ tới việc này, việc chị chân chính chú ý chính là Bạch Dạ tự gánh nhiều trách nhiệm trên lưng như vậy, lại không muốn cho chị biết."


"Những chuyện đó Bạch Dạ đều đã buông xuống hết rồi, nhưng mỗi lần trở lại Đường môn, có lẽ nếu có người nói đến sự việc của tám năm trước thì Bạch Dạ nhất định sẽ tự trách mình, anh ấy sẽ rất khó chịu, hôn nhân của chị và anh ấy đã có máu tươi của quá nhiều người, chị sợ..."


"Chị à!" Hạ Thanh cười nói:"Chi lúc nào cũng đa sầu đa cảm như thế, Đường Bạch Dạ đã nói chính mình sẽ xử lý tốt thì chị liền giao cho anh ta xử lý hết đi, bây giờ cho dù chị có xin lỗi Bạch Dạ những chuyện đã qua thì cũng vô ít thôi vì nó đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồii , chuyện này số người biết cũng không nhiều, cho nên chị không cần mãi canh cánh trong lòng như thế đâu."


"Chính là số người biết không nhiều, nên chị mới cảm thấy không xong đây này." Hạ Thần Hi nói, "Vạn nhất có một ngày, toàn bộ anh em của Đường môn đều biết hết thì phải làm sao bây giờ và đặc biệt có một số đứa bé mồ côi, bây giờ trưởng thành, cố ý đến làm sao bây giờ, đến lúc đó Bạch Dạ cũng sẽ khó xử lý."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK