Hạ Thanh là tối thức thời, tuyệt đối không làm chuyện chịu chết.
Cô lại nằm xuống đi ngủ, ngủ tới hừng sáng, An Tiêu Dao sáng sớm liền tỉnh lại, tựa ở trên vách tường chợp mắt, bên ngoài truyền đến tiếng súng, tựa hồ là huấn luyện sáng sớm, bọn họ có thể nghe thấy một ít âm thanh khẩu hiệu.
"Xem ra đây là một căn cứ rất lớn." Hạ Thanh nói, cô nằm bò trên mặt đất nghe một hồi, căn cứ tần suất chấn động có thể đại khái phán đoán số người, An Tiêu Dao đã nghe qua từ một giờ trước.
Khi đó người nhiều hơn một ít, lúc này có một nhóm người đi bắn bia, chấn động không lợi hại như vậy.
"Nếu như tôi đoán không sai, chúng ta ở lãnh thổ nước nga vẫn như cũ, đây là căn cứ lớn nhất Hắc bang Nga." An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, loại căn cứ đại hình này hắc bang bình thường cũng không có, chủ yếu là dùng cho mô hình huấn luyện binh lính quân đội.
Dã tâm không nhỏ.
Từ sau khi Tổ chức Vương Bài thành lập, có nhiều hắc bang cũng bắt đầu tham khảo hình thức của bọn họ.
Nhưng mà, không phải hắc bang nào cũng có loại năng lực này .
"Sao có thể vẫn ở trong lãnh thổ nước Nga, chúng ta ngồi xe lâu như vậy. Chẳng lẽ vòng quanh chuyển ?" Hạ Thanh nhíu mày, chỉ nghĩ đến khả năng này.
"Chúc mừng cô, rốt cuộc học được cách dùng đầu óc ."
Hạ Thanh một hơi thiếu chút nữa không thở được, thiếu chút nữa bổ nhào tới ăn anh, "Có ý gì, khoe khoang anh đầu óc linh hoạt sao? Có bản lĩnh anh búng đầu để tôi nhìn xem đầu óc anh như thế nào tôi hảo đi chỉnh."
An Tiêu Dao, "... Tôi sợ cô búng cũng học không được."
"Đắc ý cái gì, đầu óc anh tốt, anh khâm phục báo thế nào còn hỏi Hạ Thiên."
"Đúng vậy, nếu xét toàn gia, cô xem chỉ số thông minh của Hạ Thiên, cô xem hai chị của cô nhiều bình tĩnh, cô thế nào không học được một hai phân đây?"
"An Tiêu Dao, anh nói thêm câu nữa có tin hay không tôi làm anh!" con anh Hạ Thanh chợt lóe sáng lạnh, nếu như ánh mắt có thể giết người, An Tiêu Dao đã chết.
"Cô khỏe mạnh đánh không lại tôi, tôi sẽ sợ giờ cô còn nửa cái mạng đánh chết tôi?"
Hai người anh một câu tôi một câu tương hỗ châm chọc, cuối cùng đem mặt một phiết, ai cũng không muốn nhường người nào, lúc xế chiều, có người tới đưa cơm, hai người cũng trầm mặc ăn đông tây, chứa đựng thể lực mới là trọng yếu nhất.
Đến tối, đổi An Tiêu Dao nằm nghỉ ngơi, Hạ Thanh ngồi nghỉ ngơi, thay phiên cảnh giới, Hạ Thanh châm chọc, "Tôi là người bị thương nặng, anh sao lại không biết nhường tôi một chút."
"Đó là đáng đời cô, cô không đi trộm chạm ngọc sẽ có loại hậu quả này sao, tôi đều không để ý bị cô liên lụy" An Tiêu Dao nói, "Cô cứ như thiếu tiền vậy? Thiếu tiền thì cô hỏi Thần Hi, Đường tổng là người có tiền, trộm đạo làm cái gì, trừ chạm ngọc còn trộm vật phẩm trang sức."
"Ai cần anh lo, lão tử liền thích trộm đông tây, có cảm giác thành tựu được hay không." Hạ Thanh tranh luận, đột nhiên híp híp mắt, "Chờ một chút, anh biết tôi đi trộm chạm ngọc tình hữu khả nguyên, làm sao anh biết tôi trộm vật phẩm trang sức?"
Chuyện này cô cho tới bây giờ không đề cập qua, chỉ có cô cùng Cố Thất Thất biết, Cố Thất Thất không thể nào nói với An Tiêu Dao, vậy anh ta làm thế nào biết ?
An Tiêu Dao cũng biết mình châm chọc quá lố, nói lộ hết bí mật, anh lại không thể nói Cố Thất Thất nói, anh mặc dù xúc động nhiệt huyết châm chọc Hạ Thanh, nhưng mà, Hạ Thanh là người cực kỳ nhạy bén cùng bình tĩnh, vừa nói càng lộ tẩy.
Thất Thất hiện nay còn chưa muốn bại lộ, anh cũng không muốn để Hạ Thanh sinh nghi.