Cô cũng qua đấy trượt tuyết. Cô vốn là muốn về nhà, nhưng về nhà cũng chỉ có một mình nên cô quyết định đi ra phía bên ngoài trấn nhỏ chơi. Trước mắt cô là một mảnh băng tuyết trắng xóa, Cố Thất Thất chợt cảm thấy rất mê mang.
Rốt cuộc cô tới đây nhằm mục đích gì?
Long Tứ cùng người phụ nữ khác khiêu vũ thì cô tức giận gì chứ?
Đầu óc cô giờ là một mảnh hỗn loạn, mọi thứ đều là khái niệm mơ hồ, cô chưa kịp hiểu rõ đã liền biến mất không thấy.
Một mình cô ở giữa gió tuyết chơi hai giờ đồng hồ, chân đã lạnh tới mức tê dại, lúc này cô mới trở về. Vừa về đến nhà, cô liền thấy Long Tứ đang trầm mặt ngồi ở phòng khách. Thấy cô trở về, anh nheo mắt lại, tròng mắt xanh thẳm, một mảnh lửa giận.
Anh tức giận.
"Em vừa đi đâu vậy?"
"Em cảm thấy nhàm chán, nên đi xung quanh một chút." Cố Thất Thất vừa nói vừa bình tĩnh cởi áo khoác ngoài ra, treo ở một bên, vì đi yến hội nên cô ăn mặc cũng nhẹ nhàng tùy ý, thư thích cùng giữ cho ấm cầm đầu chọn, áo lông quần jean, bộ dáng nhàn nhã, một chút cũng không nhận ra cô là một đặc công tiếng tăm lừng lẫy .
"Em đi ra ngoài cũng không nói với anh một tiếng là sao?" Long Tứ hơi giận, thật ra thì anh nhìn thấy Cố Thất Thất rời đi, tất cả sự chú ý của anh đều ở chỗ của Cố Thất Thất. Cô vừa đi, anh cũng không còn tâm tư nào mà ở lại yến hội nữa nên anh vội vã nói tạm biệt An Lôi rồi rời đi.
Anh vốn tưởng Cố Thất Thất sẽ về nhà, ai biết đợi hai giờ đồng hồ cô mới khoan thai trở về.
"Lúc đó anh đang nhảy múa vui vẻ, sao có thời gian lo lắng cho em." Cố Thất Thất lạnh nhạt nói, "Em là thức thời mới không quấy rầy anh cùng người phụ nữ kia đang tình tình tứ tứ với nhau."
Chính cô cũng không phát hiện, khẩu khí này chất chứa nhiều sự ghen tị, Long Tứ nét phác thảo, càng không thể nào phát hiện.
"Ai đang tình tình tứ tứ chứ, đó là chuyện xã giao bình thường mà!"
"Vậy anh cứ tiếp tục công việc xã giao bình thường đi, quay sang quản em làm gì?" Cố Thất Thất mặt âm trầm, tức giận nói.
Long Tứ cảm thấy tốn hơi thừa lời, “Cố Thất Thất, hôm nay em rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Dì cả tới thăm." Cố Thất Thất khó chịu nói rống lên, té lên môn, Long Tứ ở bên ngoài đem cửa chụp phải ba ba vang, "Đi ra ngoài, nói rõ cho anh biết em vô duyên vô cớ tức giận gì chứ? Anh cũng không chọc giận em cái gì cả."
"Anh nói vậy mà không phải chọc giận sao? Anh nói to vậy là muốn toàn bộ người trong trấn đều tới nghe à?"
Long Tứ, "Từ ngày mới quen em đã không biết tính anh sao? Anh trời sinh là tảng đá ngoài cửa n em không biết à?"
"Vậy anh cả ngươi dây thanh đi."
Hai người cứ ngây thơ đứng ngoài cửa gây gổ như vậy, anh một câu em một câu, nội dung cái lộn cũng vô cùng ngây thơ, Long Tứ đem cửa ba phải ba ba vang, hết sức thô bạo, Cố Thất Thất nhịn không được, từ trên giường nhảy dựng lên, cũng thô bạo địa mở cửa, bởi vì quán tính, Long Tứ kia đập tay vào cửa, lập tức đánh về phía cô, Cố Thất Thất linh xảo né tránh, nheo mắt lại nguy hiểm, hai tròng mắt Long Tứ như muốn phun lửa.
Cố Thất Thất lạnh mặt "Anh gây lộn đã đủ chưa?"
"Người nào gây lộn đủ chưa? Hôm nay là người nào cáu kỉnh? Cả ngày em cứ âm dương quái khí, anh làm cái gì em cũng cảm thấy không vừa mắt, em nói cho anh biết vì sao có được không?" Anh vốn chính là một người nóng tính.
Cũng chẳng phải vì thích Cố Thất Thất mà có thể ngăn chặn tính tình của mình.
Người mình thích, vẫn cho mình sắc mặt nhìn, hắn cũng không phải là nhìn nữ sắc mặt người ăn cơm hai hàng, tự nhiên cũng có tính khí.
"Hôm nay em chính là nhìn thấy anh không vừa mắt, anh mau đi khỏi chỗ này đi, đừng đến làm chướng mắt em." Cố Thất Thất nói xong mắt vô cùng sắc bén, tựa như một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm vào chính giữa trái tim nhỏ của Long Tứ, anh cảm thấy tức giận, mặt mày anh tuấn vặn vẹo thành lộn xộn.
"Cố Thất Thất, em cố tình gây sự có phải không?"
Cố Thất Thất lạnh lùng nhíu mày, lãnh được dường như xung quanh chính là một chân không, đem cô cùng Long Tứ tách ra, biểu tình có mang theo ngạo khí, "Anh nghĩ muốn đánh nhau sao? Anh đánh thắng được sao?"
Câu nói cuối cùng kia nói chưa dứt lời, vừa nói liền chạm vào vết đau nhiều năm của Long Tứ, cũng không biết là kia dây thần kinh phạm nhị , huy quyền liền hướng Cố Thất Thất đánh tới, Cố Thất Thất tựa hồ không ngờ anh thực sự động thủ, phản ứng chậm vỗ.
Nắm tay lau mặt má đánh quá khứ, chợt lóe lên kinh ngạc , sau đó cũng là nổi giận, cô nhảy lên, một chân quét về phía Long Tứ, Long Tứ tránh, hai người nghiêng người qua đi, Cố Thất Thất cùng Long Tứ đồng thời xoay người, đánh thẳng vào yết hầu đối phương.
Một người một tay kháp ở cổ tay của đối phương, trời sinh nam nữ khí lực thượng sai dị có thể dùng Cố Thất Thất hơn một chút, cô đột nhiên trầm xuống hạ bàn, đùi phải đá thẳng trước mặt Long Tứ, hắn cả kinh, cấp tốc buông ra Cố Thất Thất, thẳng rời khỏi một thước ngoài.
Long Tứ hôm nay là thật phạm nhị , một lui ra ngoài, quét khởi phòng khách gỗ đào gia cụ, đánh thẳng Cố Thất Thất, Cố Thất Thất cũng chỉ do phát tiết, đơn giản sẽ không trốn , bay lên một cước đá bạo gỗ đào gia cụ, bóng dáng như điện đi qua bay tán loạn gỗ đào, nắm tay bắn trúng Long Tứ lồng ngực, đồng thời cũng đã trúng Long Tứ một cước, thân thể sau này bay đi, để ở tủ rượu thượng, lưng đang muốn để ở tủ rượu thượng một nhô ra địa phương, sắc bén đau đớn.
Đau đớn kích thích thần kinh của cô, Cố Thất Thất quét khởi bên cạnh gậy gỗ, gào thét mà lên, húc đầu liền đánh.
Long Tứ cuống quít đi trốn, một bên trốn một bên hô to, "Ai cho phép em dùng vũ khí, sao em lại dùng vũ khí , đây là gian lận..."
"Không phục anh cũng phải chịu."
Cố Thất Thất không thèm để ý anh kêu to như nào, lúc này mới một phút đồng hồ, Long Tứ đã trúng kỷ gậy, ba bình hoa trong phòng khách vô tình bị đánh nát. Cố Thất Thất xoay người, gậy gỗ lại đánh tới eo bụng Long Tứ. Long Tứ ngạnh hố một gậy, ngón trỏ cùng ngón giữa thừa dịp Cố Thất Thất đánh tới trong nháy mắt, thẳng thủ huyệt vị trên cổ tay cô.
Cổ tay cô tê rần, lập tức mất lực, Long Tứ nhân cơ hội cướp đi gậy gỗ, vứt xuống bên cạnh, một chưởng đem Cố Thất Thất đánh đuổi, xoay người một xoay tròn chân, đem Cố Thất Thất đánh bay ra ngoài, để ở tường trên mặt cô, Cố Thất Thất vừa mới đứng dậy, Long Tứ nắm tay đi ra, cô đơn giản lăn một vòng trên mặt đất, chân dài đảo quanh đá háng xử của anh, lại đá mạng bộ hạ của anh.
Long Tứ giận to quát "Em nghĩ muốn anh bị đoạn tử tuyệt tôn hay sao?"
"Đáng đời!"
Hai người đem phòng khách cắt cứ thành hai cái phạm vi thế lực, mỗi người chiếm một góc, trợn mắt nhìn nhau, trên mặt đất tất cả toàn là mảnh gỗ nhỏ cùng mảnh vỡ đồ dùng, Cố Thất Thất đánh nát mấy bình hoa, còn có một bộ đồ trà, mảnh vỡ tán loạn.
Nói là long quyển phong quá cảnh cũng không quá khoa trương.
Hai tròng mắt Long Tứ có thể phun ra lửa, gương mặt Cố Thất Thất lạnh lùng, đúng là thủy hỏa bất dung, thế lực ngang nhau.
Cố Thất Thất khí tức trầm xuống, huy quyền lại muốn đánh đến, Long Tứ nổi giận, nghĩ thầm mình cũng đã nhịn, mà cô ấy còn muốn đánh, xem ra lần này không giáo huấn không được, nhưng mà, chưa nghĩ xong đột nhiên ánh mắt co rụt lại.
"Dừng lại, anh không đánh, không đánh nữa."
Cố Thất Thất hừ lạnh, nhao nhao buông nắm tay, Long Tứ đau lòng nhìn vết máu trên mặt đất, sàn trong gian phòng toàn là ván gỗ, một ngày anh quét tới 12 lần, rất sạch sẽ, hai người ở trong phòng cũng là chân trần bước đi.
Trên mặt đất đều là mảnh nhỏ, Cố Thất Thất đánh nhau đều là gần người vật lộn.