Người đàn ông gật đầu, “ Cô còn nhớ tên của tôi ?"
Thật ra , đây là biệt danh.
Thần Hi trầm mặc nhìn anh ta, Phương Đông cũng nhìn Thần Hi sau đó tới gần cô
"Tôi nhận được tin tức, cô cùng Tiêu Tề cùng nhau đua ngựa, tôi nghĩ cô sẽ cùng hắn về nhà, tại sao lại về có một mình ?"
"Tôi không tin anh ta." Hạ Thần Hi trầm giọng nói, nheo mắt lại nhìn Phương Đông, "Không phải anh nói với tôi đừng tin anh ta sao?"
Phương Đông cười nhạt, một tay đặt ở trên bả vai của cô, Hạ Thần Hi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn tay anh ta, người đàn ông có đôi tay tôn quý hữu lực, ngón tay rất thon dài đẹp đẽ, cô liền nghĩ tới tay của Đường Bạch Dạ .
Cũng thon dài, hữu lực như thế.
...
"Thần Hi, đã về nhà rồi thì cố ngủ một giấc, cô đang bị bệnh." Giọng nói của Phương đông mang theo một chút nhu hòa.
Hạ Thần Hi đối với anh ta cũng không bài xích, nhưng vẫn lui một bước, tránh sự đụng chạm của anh ta . Cô bây giờ, đối với người nào cũng như vậy , Hạ Thần Hi nói, "Tôi vốn không tin anh . Anh nói tôi tới Marseille, có thể tìm được đường về nhà, tôi còn nửa tin nửa ngờ, bởi vì tôi thực sự không nhớ được chuyện gì, không ngờ tôi thực sự tự tìm được đường về nhà, mặc dù hơn nửa là dựa vào công lao của meo meo ."
"Phương Đông, so với việc tin vào Tiêu Tề tôi càng tin vào anh hơn ."
Tín nhiệm, chỉ là tương đối mà nói.
Phương đông ngồi ở trên sô pha, ý bảo Hạ Thần Hi ngồi xuống, trong ánh mắt của anh ta có mấy phần thiện ý mang theo ôn nhu cũng không có một chút lạnh lùng nào, Hạ Thần Hi cân nhắc lợi hại sau đó ngồi xuống.
Cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ta.
Phương Đông nói, "Căn nhà này là tôi vẫn giúp các cô bảo vệ, không có ai vào ở, tôi vẫn luôn tin rằng các cô sẽ trở về."
"Anh cùng gia đình tôi rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?" Hạ Thần Hi trầm giọng hỏi.
Vì sao bảo vệ nhà của cô như vậy ?
Phương đông mím môi, cười nhạt , "Cô cảm thấy như thế nào?"
"Đừng nói vòng vo ." Hạ Thần Hi nghiêm nghị nói, "Tôi không muốn phí tâm tư cùng các anh nói vòng vo,anh muốn nói cái gì thì trực tiếp nói cho tôi biết, nhận hay không nhận là chuyện của tôi ."
"Sảng khoái!" Phương Đông nói, mặt lộ ra mấy phần lạnh lùng, "Cô chỉ cần biết rằng tôi sẽ không làm tổn thương cô là được."
Tướng mạo của anh ta rất ôn hòa, thiên nhu, nhưng mà, lúc lạnh lùng lại ngắc như đao.
...
Hạ Thần Hi thầm nghĩ, đây không phải là một nhân vật dễ chọc, dưới lớp mặt nạ ôn hòa như vậy so với Tiêu Tề thì tâm tư có điểm đáng sợ hơn , người đàn ông phong khinh vân đạm như vậy lại tiếu lý tàng đao, trong phòng bão tố nổi lên.
"Sẽ không tổn thương ?" Hạ Thần Hi lạnh lùng cười nói, "Anh cho là không tổn thương thì sẽ chính là không tổn thương, lại nói thêm anh là gì của tôi có tư cách gì nói sẽ không tổn thương tôi?"
"Thần Hi, tôi không phải là kẻ thù, cô cũng không cần lạnh lùng như vậy."
"Với tôi mà nói, anh chỉ là một người lạ." Hạ Thần Hi trầm giọng hỏi, "Anh ở tập đoàn Hỏa Vân có chức vị gì?"
"Ngang với Tiêu Tề." Phương Đông nói, Tiêu Tề là bá chủ tập đoàn Hỏa Vân , hắn cũng có quyền lực trong tập đoàn Hỏa Vân, một người rất quan trọng , cùng Tiêu Tề chia đều nửa giang sơn tập đoàn Hỏa Vân .
Hạ Thần Hi liền đoán được, người đàn ông như vậy tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới chân người khác.
Cho dù là Tiêu Tề, anh ta cũng sẽ không cam lòng thần phục.
"Anh lừa Tiêu Tề, gọi điện thoại cho tôi là có ý đồ gì?" Hạ Thần Hi trầm giọng nói.
"Để cô về nhà."
"Tôi không tin!" Hạ Thần Hi trầm giọng nói.