Đường Thành Nam một tiếng hét thảm, quỳ rạp xuống đất, bưng đầu, tức giận nhìn Hạ Thần Hi, anh ta không dám tin, người phụ nữ này vậy mà động thủ đánh anh, ra tay ác như vậy, nặng như vậy.
Hạ Thần Hi vội vã lui lại mấy bước, tượng đồng trong tay rơi trên mặt đất, trên tượng đồng tất cả đều là máu tươi.
Ít nhiều tác phong nghệ thuật Đường Dạ Bạch, Hạ Thần Hi lần đầu tiên nhìn thấy trên bàn làm việc cảm thấy, Đường Dạ Bạch nhất định là mua được, không nghĩ tới hôm nay cô lấy đả thương người.
"Hạ Thần Hi, tiện nhân này!" Đường Thành Nam gầm lên, máu tươi từ kẽ tay không ngừng chảy ra, đau đến anh ta kêu thảm thiết.
Sắc mặt Hạ Thần Hi tái nhợt, bất an nghĩ, Đường nhị thiếu có thể bởi vậy chết hay không?
Nếu là chết, cô phải ngồi mấy năm tù?
Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị người đá văng ra, sắc mặt Đường Dạ Bạch hung ác nham hiểm đứng ở cửa phòng làm việc, mang theo một loại lệ khí gặp phật giết phật, phía sau trừ Lâm Nhiên, không có người khác.
Vốn là tức giận, có chút biểu tình hoảng loạn, nhìn thấy một màn trong phòng làm việc, một mặt yên ổn xẹt qua Đường Dạ Bạch, anh nheo mắt lại, trầm giọng nói, "Lâm Nhiên, gọi xe cứu thương."
Lâm Nhiên gật đầu, vội vội vàng vàng đi gọi xe cứu thương.
Đường Dạ Bạch tiến vào, trở tay đóng cửa lớn phòng làm việc, Hạ Thần Hi nghi hoặc, anh ta không phải ở bệnh viện, sao có thể đến Đường thị, xảy ra chuyện gì sao? Đường Dạ Bạch liếc mắt nhìn Hạ Thần Hi một cái, lại nhìn tượng đồng trên mặt đất.
Không cần hỏi lại, anh cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhận được giám định ADN, gọi điện thoại cho cô, không ai nghe, gọi tới phòng làm việc tổng giám, Thái Gia nói cô bị Đường Thành Nam kêu lên phòng làm việc tổng giám đốc, Đường Dạ Bạch không nói hai lời, không đếm xỉa bác sĩ ngăn cản.
Thay đổi y phục xuất viện, rồi tới công ty Đường thị.
Lấy thân thủ Hạ Thần Hi, Đường Thành Nam muốn đụng đến đầu ngón tay cô cũng khó.
Nhưng mà, thân thủ Hạ Thần Hi xuất thần nhập hóa giống như kiếm rút ra khỏi vỏ, không biết là khi nào, thật muốn khi dễ, anh giết Đường Thành Nam cũng có.
Trong phòng làm việc tổng giám đốc, bên ngoài một vị thư ký cũng không có, anh liền biết, Đường Thành Nam quả nhiên không có tâm tư tốt.
May mắn, Hạ Thần Hi không có việc gì.
"Đường Dạ Bạch, anh..." Đường Thành Nam bưng đầu, đau đớn càng lúc càng kịch liệt, máu càng ngày càng nhiều, sự phẫn nộ cũng càng lúc càng lớn, Đường Dạ Bạch lạnh lùng nhìn Đường Thành Nam trên mặt đất.
"Ngu không ai bằng!" Đường Dạ Bạch hừ lạnh, may mắn lực đạo Hạ Thần Hi không mạnh, nếu lấy trạng thái ở bến tàu, tượng đồng này nên đập bể đầu Đường nhị thiếu.
Lòng Hạ Thần Hi còn sợ hãi hỏi, "Anh ta có thể chết hay không?"
Anh ta chảy nhiều máu như vậy, lại bị thương não bộ, Hạ Thần Hi lo lắng .
Đường Dạ Bạch hỏi, "Anh ta bắt nạt đến cô sao?"
Hạ Thần Hi lắc lắc đầu, Đường Thành Nam cả giận nói, "Các người đôi cẩu nam nữ này...tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”
"Giữ lại mạng của mày lại nói." Đường Dạ Bạch lãnh lệ đảo qua anh ta, vô cùng ghét bỏ nhìn anh ta, trong lòng lại một lần nữa hoài nghi, vì sao anh và loại người này có quan hệ huyết thống, như Hạ bảo bối nói, thật là có tổn hại gien anh.
Anh nhặt tượng đồng lên, đột nhiên ưu nhã cười, đem vết máu kia hướng tây trang anh ta lau, “Anh biết tượng đồng này ở đâu không? Phòng đấu giá Berlin, mấy nghìn vạn mua về."