Những người này đem anh vẽ thành một thanh niên da trắng bạch môi hồng , bộ dáng phấn nộn, một chút cũng không giống, Nolan quả thực nghĩ muốn cốc cho người vẽ tranh một cái vào đầu .
Các ngươi xác định không phải là vì có lệ cho Lục Trăn sao?
Lục Trăn nhìn bức tranh, đập bàn cười to.
Anh đưa ra hai trăm đôla rồi đuổi cậu thanh niên kia đi. Dù sao anh cũng chẳng trách bọn họ, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, cũng phải hai mươi năm rồi, ai còn có thể nhớ bộ dáng của một người không thân quen 20 năm trước như nào chứ. Cho dù là người có ký ức tốt đi chăng nữa thì không phải người quan trọng của họ, họ cũng cảm thấy mơ hồ.
Ngay cả màu mắt của Daniel cũng có thể nhớ lầm, Lục Trăn cũng không trông chờ bọn họ có thể vẽ ra chuẩn xác, nhưng cũng thật là đáng yêu.
Mặt Nolan âm trầm, Lục Trăn đương nhiên không biết duyên cớ, giơ chân dung lên nói, "Ai, sau này con trai của anh chắc có hình dáng như này đây."
"Cút!" Đúng là đồ không lương tâm, không thèm nói chuyện nữa. Lục Trăn cười ha ha, vô cùng vui sướng. Tâm tình của Nolan , quả thực rất nhiều phiền muộn.
Bức tranh kia đã biến thành trò cười nhạo của Lục Trăn.
"Lục Trăn, cậu thật cố chấp, người này đối với cậu thật quan trọng." Nolan lại hỏi một lần nữa , "Cậu nói không quan trọng, vậy cậu cứ cố chấp tìm kiếm tung tích của người đó làm gì chứ?"
"Tôi chỉ muốn biết anh ta sống có tốt hay không thôi." Lục Trăn nhàn nhạt nói, thu bức tranh lại, "Ngoài ra không có ý gì khác."
"Cậu sẽ đi tìm người đó sao?" Nolan hỏi.
"Không biết nữa." Lục Trăn trả lời, chính anh cũng không biết như nào.
Nolan lạnh nhạt cười nói, "Người ta sống được hay không, mắc mớ gì tới cậu, cậu hà tất phải hao tâm tốn sức đi tìm loại người này làm gì."
Lục Trăn sắc mặt trầm xuống, "Loại người này là như nào?"
"Hà tất phải nói ra, không phải trong tài liệu đã viết rõ ràng rồi sao? Giết người, phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện, đã bị tống vào trại giáo dưỡng, mới thanh niên đã phải vào ngục giam, loại này người cậu hà tất phải đi tìm." Nolan không khách khí nói.
Nolan không hi vọng Lục Trăn đi tìm Daniel.
Một chút cũng không hi vọng.
Cho nên, anh chỉ có thể bôi đen lý lịch của Daniel.
Điều anh nói hầu hết là sự thực, chỉ là, Nolan thiếu tá bình thường cũng không phải là người cay nghiệt như vậy. Anh đối với mọi người thường rất khoan dung.
Lục Trăn vừa cười vừa nói, "Tiểu mỹ nhân, tôi sợ rằng anh đã quên mất, tôi với Daniel mới đúng là trời sinh một đôi, chẳng lẽ tôi so sánh với anh ta còn kém sao? Chúng tôi là cùng anh mới là không cùng một thế giới."
Đây không phải là lần đầu tiên Lục Trăn nói như vậy, Nolan cảm giác bị thương tận sâu trong lòng, nhưng mà, vẫn không thể nào nhịn xuống, loại cảm giác này là thống khổ , là hoang mang .
Nolan không nói lời nào, Lục Trăn cũng nhận thấy mình hơi quá mức, lại nhẹ giọng nói, "Tôi cũng không nghĩ ra, anh ta đã trải qua như vậy."
"Cậu cùng người ta ở chung có mấy ngày,cậu biết người ta là dạng người nào sao?" Nolan tự giễu hỏi.
Lục Trăn nói, "Tôi đương nhiên biết anh ta là người như nào. Mặc dù chúng tôi ở chung không lâu lắm nhưng anh ấy rất nghiêm túc, cũng rất chính nghĩa, rất thiện lương, anh ta và tôi hoàn toàn khác nhau. Nếu như anh ta đi học, hẳn sẽ trở thành đứa nhỏ đủ tài đủ đức , anh ấy làm cái gì cũng vô cùng ưu tú."
"Lúc tôi mới nhìn hồ sơ, đích xác rất giật mình, anh ta không phải người xấu, nói chi tới buôn lậu thuốc phiện, tôi không tin."
"Như tôi nghĩ, anh ấy sẽ tốt nghiệp xuất sắc, sau đó sẽ làm việc mình thích, anh ấy sẽ làm được vô cùng xuất sắc, sẽ đứng số một, cơ trí, thông minh, khoan dung, hơn nữa... thiện lương."