Ánh mắt của anh lại di động đến một điểm trên bàn ăn, như anh nói, đích xác là vẻ mặt hài lòng, chẳng qua giữa loại vui vẻ này mang theo một tầng bi ai, thật ra thì, Nolan biết rất rõ ràng, đó là một ảo ảnh.
Là anh quá mức nhớ Lục Trăn sinh ra ảo giác, nhưng anh vẫn hưởng thụ, nhìn Lục Trăn, cùng Lục Trăn, cảm giác nói chuyện với Lục Trăn.
Đây đã bị bệnh.
Nếu xu hướng này tiếp tục, tinh thần của anh sẽ uể oải, dần dần không thể chữa.
"Nolan, dượng không biết con, vì lí do gì con biến thành hình dạng này?" Thượng tướng Shawn trầm thống nói, "Sinh ly tử biệt, lẽ thường tình của con người, ai không có mất đi người thân yêu, con như vậy không làm Lục Trăn thất vọng sao? Cậu ta nguyện ý nhìn thấy con bộ dạng này sao?"
"Con nguyện ý, con khẳng định nguyện ý con cùng cậu ta, Tiểu Trăn thích dính con nhất." Nolan khẽ nói, không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, nói cái gì anh đều bộ dáng thờ ơ, chỉ muốn cùng người trong lòng của anh.
Thượng tướng Shawn không thể nhịn được nữa, "Con phải đi gặp bác sĩ, tiếp tục như vậy, con phải phế thôi, dượng lập tức liên hệ bác sĩ."
"Dượng!" Nolan đột nhiên gọi ông lại, "Con không cần bác sĩ, trị hết bệnh, con cũng sống không lâu, hình dạng này thật tốt, con cùng cậu ta, mãi cho đến khi con chết đi, con cũng không nhiều tiếc nuối như vậy, vì sao phải ép cậu ta từ trong thế giới của con rời đi, con biết tiếp tục như vậy con sẽ chết con sẽ điên, nhưng con không quan tâm, con nguyện ý."
"Vậy chúng ta thì sao?" Thượng tướng Shawn giận dữ hỏi, "Con tùy hứng như vậy, đem cô cô của con, ca ca của con đặt chỗ nào? Bọn họ phải nghĩ như thế nào, con mất đi Lục Trăn con thống khổ, thế nào không tiếc đem loại đau khổ này tái giá cho chúng ta?"
"Xin lỗi, con làm cho các người thất vọng ." Nolan nói, "Thế nhưng con đã mất đi hy vọng sống sót, chẳng sợ..."
Chẳng sợ có một đứa nhỏ, anh cũng không có hi vọng sống sót.
Anh chưa bao giờ là không chịu trách nhiệm mọi chuyện như thế, nếu là đặt ở trước đây, anh biết có một đứa nhỏ đang ở hình thành, anh sao có thể tìm chết, anh sao có thể sẽ không chịu trách nhiệm bỏ lại đứa nhỏ liền đi.
Bây giờ, ý nghĩ của anh thay đổi.
Anh thử qua, anh thử qua cuộc sống không có Lục Trăn, anh thử qua, chờ đợi đứa nhỏ sinh ra, cùng đứa nhỏ trưởng thành, đây cũng là tâm nguyện của Lục Trăn.
Nhưng mà, thất bại.
Anh không thể chịu đựng được bi thương dài dằng dặc này.
"Con nói đúng, dượng đối với con rất thất vọng, hôm nay dượng mới biết, con yếu đuối được như vậy không thể một kích, không có Lục Trăn, con chẳng là gì cả."
"Đúng vậy, hôm nay con mới phát hiện, không có cậu ta, con cái gì đều không làm được."
Anh biết, đây là biểu hiện của người yếu đuối, anh biết, anh sẽ làm rất nhiều người thất vọng, nhưng anh thực sự rất muốn giữ Lục Trăn.
Thượng tướng Shawn phẫn nộ rời đi, mang theo xót xa trong lòng cùng đau lòng.
Nếu như Nolan không đi ra khỏi ác mộng này, lại không bằng lòng gặp bác sĩ, ai nói cũng không có tác dụng.
Ánh mắt ôn nhu của Nolan nhìn ảo ảnh trong lòng của anh, "Tiểu Trăn, tôi có phải cũng làm cho cậu thất vọng hay không?"
Lục Trăn mỉm cười nói, "Không, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thất vọng với anh, chỉ bất quá, tiểu mỹ nhân, anh thực sự hẳn là vì người nhà của anh suy nghĩ một chút, cũng suy nghĩ một chút con của chúng ta."
Đứa nhỏ dường như đã chạm đến trong lòng anh, mềm mại được không được.
Nolan ngơ ngẩn nhìn anh ta, "Nếu là như vậy, tôi sẽ không còn được gặp lại cậu ."
Lục Trăn nói, "Tôi vĩnh viễn đều sống ở trong trí nhớ của anh."