Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Trình Ninh Tĩnh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Như tôi nghĩ, anh ấy sẽ tốt nghiệp xuất sắc, sau đó sẽ làm việc mình thích, anh ấy sẽ làm được vô cùng xuất sắc, sẽ đứng số một, cơ trí, thông minh, khoan dung, hơn nữa... thiện lương."

"Quan trọng nhất là anh ấy căm thù cái ác."

"Tựa như... giống như anh."

...

Tâm tình Nolan như biển lãng, văng lên thiên tầng tuyết, một tầng một tầng ở trong lòng anh không ngừng rít gào, phát, gào thét mà qua, muốn lao ra lồng ngực, anh cũng không biết, ở trong lòng Lục Trăn anh là con người như thế.

Tim anh đập thình thịch, cũng rất kích động.

Nolan có một chút bi ai, chỉ cần nghe Lục Trăn đàm luận, nói ra cảm nhận trong lòng Lục Trăn đối với chính mình như nào, anh cảm thấy rất hung phấn và cũng rất đau xót.

Thật có chút tình tự, chính là không có biện pháp khống chế được.

Tôi ở trong lòng cậu tốt như vậy, vì sao, cậu vẫn vứt bỏ tôi.

Lục Trăn ngồi ở trên sô pha, nói "Ai, người tốt như vậy, tôi cũng không dám tới gần, anh ấy nhất định bị đả kích rất lớn, cho nên mới trở nên chán chường như vậy, tôi tin nhất định là như vậy."

Nolan không có cách nào phản bác, sau khi Lục Trăn rời đi không bao lâu thì mẹ anh cũng mất, anh khi đó, đích xác bị đả kích rất lớn, cũng thiếu chút nữa không gượng dậy nổi, cũng đã làm một ít chuyện thống hận .



Nhưng sau đó vài tháng anh đã tự đứng lên, so với ai khác phải đứng vững vàng hơn.

Mạng sống là của mình, nếu chán chường , thì cũng qua rồi.

"Người trong lòng cậu, hình dáng nếu không giống trong cảm nhận của cậu thì cậu có cảm thấy thất vọng không?" Nolan đột nhiên hỏi Lục Trăn.

"Sẽ không." Lục Trăn nói, "Người sao có thể không thay đổi chứ, hồi bé có một bộ dáng, lớn lên có một bộ dáng khác. Đây là việc rất bình thường, mặc kệ hình dáng thay đổi như thế nào, cũng vẫn là một người, chỉ có một, anh có quý trọng, cũng sẽ không quan tâm việc này."

Nolan nghe lời này, tâm tình phức tạp hơn.

Buổi tối, hai người cùng nhau lên chuyên cơ của Lục Trăn, không cần phiền Nolan, như lời Lục Trăn nói, lần trước anh cũng là một lần đi nhờ, lần này cũng là anh cho tiểu mỹ nhân ngồi nhờ.

Trên phi cơ, hai người đều đang bận rộn, nói chuyện không nhiều, trái lại Nolan thiếu tá đối với chuyên cơ này của Lục Trăn phát biểu một câu.

Chuyên cơ này có thể sánh cùng không quân số một.

Thật là không có thiên lý.

Bất kể là trình độ kỹ thuật hay trang bị xa hoa cũng đều không bắt kịp .

Lục Trăn cà lơ phất phơ mỉm cười, "Xin tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không phải huyễn phú(đại gia)."

Nolan thiếu tá, "..."



Máy bay đáp xuống sân bay, An Tiêu Dao tới đón Lục Trăn.

Khó có được một lần có thể nhìn thấy An Tiêu Dao, Nolan hết sức kinh ngạc, mặt mũi Lục Trăn cũng không lớn như vậy đi, có thể khiến An Tiêu Dao tự mình đến đón. Lục Trăn chính mình giật nảy mình, không phải Morgan tới đón anh sao?

Thế nào biến thành Tiêu Dao ca ca.

Tiểu sinh không chịu nổi a a a.


An Tiêu Dao phong độ nhẹ nhàng cùng Nolan thiếu tá chào hỏi, "Không ngờ thiếu tá cũng ngồi máy bay của chúng tôi cùng về, cảm giác thế nào, ngồi có thấy thoải mái không? Nếu như thoải mái, lần sau muốn đi chỗ nào, xin mời nói 1 tiếng, tôi sẽ để Lục Trăn tiễn anh một đoạn đường."


Lục Trăn, "..."


Nolan thiếu tá, "Không cần."


An Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt thật đáng tiếc, Lục Trăn vô cùng khó hiểu, Tiêu Dao ca ca rốt cuộc là đến làm cái gì?


"Ô kìa, không cần khách khí như thế." An Tiêu Dao vô cùng chính nhân quân tử mời, "Toàn bộ hành trình có Lục ca ca của chúng tôi đi cùng chắc hẳn rằng rất phấn kích."


Thiếu tá nheo mắt lại, tâm tình An Tiêu Dao không được tốt lắm, suy nghĩ không biết thiếu tá đến đây làm gì?


An Tiêu Dao đứng chắp tay, ôn nhuận như ngọc, đứng chắp tay tựa như một học giả uyên bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK