Nếu nhẫn nhịn một chút mà có thể cho qua chuyện thì tôi chấp nhận”
Nhìn thấy Lương Thiếu Dũng quỳ xuống xin lỗi, đám người đối diện trở nên tự hào và đắc ý, như thể biết rằng có quản lý đại hội chống lưng cho bọn họ, đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Gã người Hàn bị Tần Minh làm gãy chân nói: “Bọn họ cũng phải quỳ xuống xin lỗi, nhất là thằng nhóc này, đệch.”
Cơn giận của Tần Minh đã lên tới đỉnh điểm, đây là những anh em tốt của anh, tuy xuất thân bình thường nhưng trước đây anh không được may mắn, họ chưa bao giờ chê bai anh, bây giờ anh đã lên như diều gặp gió thì sao có thể để các anh em chịu khổ?
Anh tiến lên kéo Lương Thiếu Dũng đứng dậy, bảo: “Quỳ cái gì mà quỳ. Cậu Dũng, cậu nói không liên lụy tôi, có phải cậu không coi tôi là anh em hay không?”
Lương Thiếu Dũng xấu hổ nói: “Không phải vậy đâu. Chẳng qua là đối phương rất có thực lực, lại còn hiệp hội võ thuật gì đó, hơn nữa còn liên quan đến đại sứ quán. Nếu làm lớn chuyện này thì phiền phức không nhỏ đầu. Tiểu Minh, làm sao tôi có thể..”
Cộc!
Triệu Lập Ngưu đứng bên cạnh gõ vào đầu Lương Thiếu Dũng, nói: “Vậy thì chính là cậu không coi chúng tôi là anh em”
Tôn Chí Bằng cũng lên tiếng: “Làm lớn thì làm lớn, bốn anh em chúng ta cùng gánh vác.”
Tần Minh nói: “Ông chính là quản lý đại hội à? Tôi cho ông hai lựa chọn, một là bảo đảm người Hàn này quỳ xuống xin lỗi chúng tôi, hai là tôi sẽ khiến các người tàn phế”
Ông chủ quản lý hất hàm lên mắng: “Đồ ngu, cậu nghĩ mình là cái thá gì? Bảo vệ đầu, bắt bọn họ lại, đưa vào phòng làm việc bên cạnh để từ từ dạy dỗ”
Một hàng bảo vệ gần đó vung gậy đánh về phía họ nhưng Tần Minh đã vươn tay đỡ được, lực cơ bắp bật ngược trở lại, anh xoay người tung chân lên, bụp một tiếng, mấy tên bảo vệ đang tới gần đều bị đả bay ra hết.
“ỰC” Ông chủ quản lý nhìn đến nỗi ngẩn người, chỉ một cú đá thôi mà đã xử hết đảm bảo vệ rồi.
Ông ta hoảng sợ nói: “Sức mạnh này, cậu là, cậu là... người dân đến dự thi ư?
Tôi phải hủy tư cách dự thi của cậu!”
Tần Minh nhếch miệng khinh thường, nụ cười đó khiến người ta khó thở, anh lạnh lùng nói: “Bất kỳ ai trong số các người cũng đừng hòng chạy
Rầm, Tần Minh nắm cổ áo của ông chủ quản lý rồi ném xuống mặt đất, sau đó lên tiếng: “Này mấy đứa Hàn, chẳng phải muốn báo với đại sứ quán sao? Chẳng phải muốn gọi cảnh sát ư? Mau lên đi, tạo không đợi được nữa rồi, để tạo xem đến lúc đó ai mới là người gặp hoạ?”
Vừa rồi mấy gã người Hàn còn chiếm lợi thế nhưng giờ lại đột nhiên thay đổi, bọn họ nhìn nhau không biết phải làm sao.
“Hành vi của cậu thật ngang ngược.”
“Đúng, đúng đó, phá hỏng quan hệ hữu nghị giữa hai nước” Chỉ có hai gã biết tiếng Trung vội vã tìm cớ đổ lỗi.
Tần Minh đột nhiên trừng mắt, anh nói: “Có quỳ hay không đây?”
Anh gầm lên một tiếng, lộ ra vẻ hung tợn, đám người Hàn vô cùng sợ hãi, như thể chỉ chớp mắt sau sẽ bị Tần Minh giết chết vậy, hai chân mềm nhũn, tất cả quỳ rạp xuống.
“Xin lỗi, chúng tôi xin lỗi.”