Nhưng Tần Minh mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ bị trói vào chiếc ghế trước mặt, đó không phải là cô Dương sao?
Một trong số đó nói: "Hờ, cô Tộn thật đúng giờ, cô còn nhớ tôi không? Khi còn nhỏ, cô thích nghe tôi kể chuyện lắm"
Tôn Thường Hi híp mắt, sau khi đến gần liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên nho nhã, sắc mặt lập tức trầm xuống nói: "Đồ phản bội, ông còn mặt mũi để quay về à?"
Đối phương không thoải mái, cười lớn: "Ha ha ha... sao tôi lại không còn mặt mũi nào quay lại? Là nhà họ Tôn các người có lỗi với tôi, vứt bỏ tôi như quân cờ đã sử dụng xong, tống cổ đuổi đi. Tôi làm việc cho nhà họ Tôn các người nhiều năm như vậy, nhưng lại rơi vào cảnh không được gì cả, có nhà mà không thể quay về, sao tôi không có mặt mũi mà quay về?"
Tôn Thường Hi tức giận nói: "Phì, ông nội của tôi đối xử tốt với ông như thế nào chứ, còn không đủ tốt sao? Nhận ông là học trò, trải đường cho ông, lo liệu chuyện tương lai, là do bản thân ông hám lợi
đen lòng, có quền lực liền quên gốc gác, lòng tham không đáy, tham ô hủ bại, còn quan hệ nam nữ lung tung nữa, có thể trách nhà họ Tôn chúng tôi đuổi ông ra khỏi cửa sao?"
"Bây giờ lại bắt cóc mẹ tôi, ông thật sự điên rồi. Mau thả mẹ tôi ra"
Tần Minh ngơ ngác, nhìn tình hình này, hẳn là ân oán trước đây của nhà Tôn Thường Hi, không giống như suy đoán của anh.
"Ha ha ha, khi các người giao tôi cho cảnh sát thì Phương Mân tôi đã điên rồi, là do nhà họ Tôn các người ép, nhưng ông trời đã giúp tôi, để tôi trốn thoát được, nhưng bây giờ tôi lại quay lại rồi." Phương Mân gian ác cười, nói: "Khó khăn lắm tôi mới đợi được cơ hội này, chỉ cần bắt cóc hai mẹ con cô thì ba và ông nội cô sẽ lật án cho tôi, cũng chỉ có nhà họ Tôn các người mới có năng lực này, hừ hừ hừ."
Tôn Thường Hi khinh thường nói: "Vô liêm sỉ, ba tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm loại chuyện trái pháp luật này, ông từ bỏ ý định này đi."
Phương Mân nói: "Chưa chắc đâu, ba của cô là một người đàn ông tốt, không chừng sẽ vì hai mẹ con cô mà làm trái lương tâm một lần."
Vừa dứt lời, Phương Mân ấn nút trên chiếc điều khiển từ xa, cánh cổng của xưởng đóng tàu liền từ từ đóng lại, tiếng ầm ầm của cánh cổng sắt rất chói tai.
Phương Mân đắc ý nói: "Xử lý các người không cần đến mấy phút, thuyền của tôi đã được chuẩn ở bên ngoài rồi, hừ hừ hừ, các người thua chắc rồi."
Tôn Thường Hi nhìn Tần Minh áy náy nói: "Tần Minh, thật xin lỗi, đã lôi cả cậu vào rồi, chuyện lần này là món nợ cũ của nhà tôi. Người này... bỏ đi, lát nữa cậu cẩn thận một chút, cố gắng hết sức đảm bảo sự an toàn cho bản thân, có thể chạy liền chạy"
Tần Minh nói: "Chị yên tâm đi, tôi cũng không phải là người không chịu nổi một đòn, tôi sẽ bảo vệ mình"
Lý Tinh Hồng khinh thường nói: "Người như cậu thì cứ đứng một bên đi, còn không phải dựa vào anh Vũ Long sao? Thường Hi, em yên tâm đi, có tôi ở đây, bác gái và em đều sẽ an toàn."
Tôn Thường Hi nói: "Lo cho bản thân anh thật tốt là được. Tôi không
cần anh phải lo lắng"
A Long nhìn chằm chằm hai bên trái phải và nói: "Cậu chủ, tôi ngửi thấy mùi máu và âm thanh của dã thú."
Âm thanh của dã thú?
"Hú hú..."
Tần Minh cẩn thận lắng nghe, cũng nghe thấy tiếng kêu trầm thấp của dã thú, hình như là chó sói!
Ngay khi anh vừa nghĩ đến điều này, Phương Mân đó đã đứng bên cạnh cô Dương, ông ta bóp cằm cô Dương và hung ác nói: "Nhà họ Tôn các người nợ tôi, tôi đã làm nhiều việc cho nhà họ Tôn các người như vậy. Cuối cùng lại không có gì cả, hờ hờ hờ... Người nhà họ Tôn các người không khác gì súc vật, còn không bằng đám bảo bối của tôi, để bảo bối của tôi tiếp đãi mấy người đi."
"Hú.." Tiếng gầm thấp của dã thú càng ngày càng rõ ràng, những đôi mắt hung tợn dần dần xuất hiện trong bóng tối phía sau lưng Phương Mân.
Thế mà lại là một bầy chó sói, hơn chục con!
Lý Tinh Hồng thấy vậy khinh thường nói: "Ha ha ha, con lừa ngốc nhà ông, dùng một đám súc vật để xử lý chúng tôi?"
Khóe miệng Phương Mân nhếch lên, lộ ra nụ cười gian xảo: "Làm sao có thể chứ? Sao hả? Nhìn tôi ngu như vậy sao? Mấy người không phát hiện xưởng đóng tàu cũ này là một công trình khép kín sao? Đến cả cửa kính tôi cũng đóng kín lại rồi."
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, đây là ý gì?
Chưa kịp hỏi thì Phương Mân đã lấy ra một chiếc điều khiển từ xa khác, gian ác nói: "Hừ hừ, ha ha ha, tôi nói rồi, sẽ không mất đến vài phút đầu"