Tôn Nhân Binh xấu hổ lấy đồ ra rồi nói: “Tôi, chúng tôi tưởng rằng đây là bảo bối gì đó của đại ca, tốn nhiều tiền mới mua được. Nếu dùng thì sẽ mất tiền, thật ra nhà họ Tô chúng tôi không có nhiều tiền lắm, nên không nỡ”
Lâm Vũ Nhu bất mãn lắc đầu: “Trong đó có một loại côn trùng biết bay, có thể phát ra một mùi thơm đặc thù, người ngửi thấy mùi thơm đó thì cả người sẽ nhũn ra, mất hết sức lực. Thứ này đúng là rất quý, nhưng nếu hôm qua mấy người chịu dùng thì bây giờ cũng không phiền đến mức này”
Tôn Nhân Bình xấu hổ cúi đầu xuống, thầm cảm thấy rất áy náy, nếu như ông ta không vì lòng tự trọng sáo rỗng và thể diện của bản thân thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Bây giờ, sau khi biết được sự tận tâm của Tần Minh khi đó, ông ta đã thật sự cảm thấy khâm phục Tần Minh, người ta còn nghĩ cả cách đề phòng cho mình rồi, đúng là Chư Cát Lượng tái thế mà.
Ông ta tát mạnh mình một cái: “Chị dâu dạy đúng lắm, tôi biết sai rồi.”
Lâm Vũ Nhu giật nảy mình khi nghe thấy tiếng “Chị dâu” của ông ta. Mặc dù vậy thì cô ta vẫn mừng thầm, mặc dù chỉ là hiểu nhầm, nhưng nghe vẫn có cảm giác rất thoải mái.
Lâm Vũ Nhu lập tức cười tươi, đáp: “Không sao đâu, đại ca của ông đã biết Tôn Chính Nghĩa đi đâu rồi. Bây giờ mọi người đi theo tôi là được.
Tần Minh ngẩn mặt ra, sau đó sốt ruột kéo Lâm Vũ Nhu sang một bên hỏi: “Cô nói gì thế? Tôi...
Lâm Vũ Nhu đưa một ngón tay lên chặn miệng Tần Minh lại rồi đáp: “Suyt, anh tin tôi đi, tôi đã đề phòng từ trước rồi. Anh tin tôi chứ?”
Tần Minh vừa mừng vừa sợ, không ngờ rằng cô nhóc này lại thông minh như vậy.
Thấy hai người thì thầm nói chuyện với nhau như vậy thì Tôn Thường Hi thầm hoảng hốt, cô ấy ghen ghét nồi: “Đàn ông đúng là đám xấu xa.
Lâm Vũ Nhu giơ hai ngón tay trước mặt Tần Minh, sau đó nói: “Tần Minh, bây giờ anh có hai lựa chọn, thứ nhất là anh có thể chấp nhận điều kiện của tôi rồi tôi giúp anh đi tìm Triệu Chính Ngôn, giúp anh hỗ trợ nhà họ Tôn.
Còn thứ hai là anh ép tôi nói cho anh biết chỗ trốn của Tôn Chính Nghĩa, tôi vẫn sẽ thật thà nói cho anh biết.
Tần Minh đáp: “Cô kỳ lạ thật đấy, nói thế thì có nghĩa lý gì chứ? Hai lựa chọn này có khác gì nhau đâu, kết quả vẫn như thế"
Lâm Vũ Nhu ngại ngùng sờ má: “Đâu có giống nhau? Bây giờ tôi đang được anh nuôi, hạnh phúc của nửa đời tôi đều nhờ cậy vào anh, sao tôi dám nói chuyện lớn tiếng với anh chứ? Nhưng mà tôi có vài yêu cầu muốn nhờ anh giúp nên tiện thể nói luôn thôi, tôi cũng chẳng thể ép anh được, anh cần giúp thì tôi vẫn sẽ giúp”
Tần Minh nheo mắt lại: “Đừng nói là bảo tôi ăn côn trùng gì đấy nhé?”
Lâm Vũ Nhu yên lặng trợn ngược mắt lên: “Không phải, sâu độc của nhà họ Lâm ở Tương Tây chúng tôi hơi bị quý đấy, bình thường sẽ không lấy ra dùng bừa bãi đâu. Tóm lại thì tôi sẽ không ép anh làm điều gì trái với đạo đức hay lương tâm đâu, chỉ là vài việc nhỏ hằng ngày mà thôi.”
Tần Minh nghe nói là không trái lương tâm thì thấy quá đơn giản. Anh vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, cô nói cho tôi biết đi, sao cô biết vậy?”
Lâm Vũ Nhu giải thích: “Cũng giống như mèo thì lúc nào cũng rất nhạy cảm với mùi cá ấy, ở ngoài tự nhiên có một loại bướm, bướm cái có thể phát ra mùi hương thu hút những con bướm đực cách đó khoảng ba nghìn mét đến để giao phối.
Tần Minh nghe xong thì nói mỉa: “Chậc chậc, có vẻ như con bướm cái này cũng nặng mùi đấy nhỉ?”
Lâm Vũ Nhu chán nản, mím môi lại nhìn Tần Minh với vẻ bối rối. Tần Minh thấy thế thì vội vàng cười xòa, sau đó ra hiệu kéo khóa miệng mình lại, sau đó nói:
“Thôi cô tiếp tục đi, tôi ngậm miệng vào đây.
Lâm Vũ Nhu nói tiếp: “Sau khi được nhà họ Lâm chúng tôi bồi dưỡng thì loài bướm cái này có thể tỏa ra mùi đâm hơn, phạm vi khuếch tán cũng xa hơn, dù có là mùi hương nhạt đến mấy thì cũng có thể phát tán được khoảng mười nghìn mét trở lên.
Hơn nữa, nếu biết cách lợi dụng cặp bướm đực cái một cách hợp lý thì có thể tìm được đồ vật hoặc người theo mùi hương, miễn là người cần tìm không rời khỏi Bắc Kinh là được. Chúng còn nhạy hơn cả chó cảnh sát đấy”