Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu Thiệu chợt nói: 

"Bốn tỷ! Các ông chủ, đừng dồn cả quan tài vào đây, vốn lưu động của các ông nhiều vậy à? Đừng dồn hết tất cả mọi thứ vào"

 

Đối diện với thế mạnh và lời nhắc của cậu Thiệu, một số ông chủ rút lui. Bốn tỷ đã là cái giá trên trời rồi, với họ mà nói đúng là vốn lưu động rất quan trọng.

 

Bỗng dưng Tần Minh lên tiếng:

 "Cậu Thiệu đúng không? Nghèo thì nhận đi, không mua nổi thì nhận đi, đừng ra vẻ ở đây nữa. Mười tỷ, ai theo?"

 “... Bầu không khí trong hội trường im phăng phắc.

 

Tần Minh không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã làm người ta sợ chết khiếp.

 

Mười tỷ có thể xây cả đường cao tốc luôn rồi, đây là số tiền mà người bình thường có thể có à? 

“Nhà cậu có ngân hàng à.." 

Có người ghen tỵ chịu không nổi nữa nên chất vấn.

 

Đừng nhắc nữa, đúng là bây giờ Tần Minh có rất nhiều ngân hàng.

 

Tần Minh nhìn mọi người kinh hãi, ngạc nhiên với sự vừa giàu vừa thắng tay của anh, cảm thấy khá hưởng thụ, anh cười mỉa nói: 

"Mười tỷ thôi mà, mọi người không cần bất ngờ đâu, với tôi mà nói, đó chẳng đáng bao nhiêu cả. Tôi không giống các người định giá công ty mấy chục, mấy trăm tỷ. 

Tiền tiết kiệm của tôi có hàng trăm tỷ, ha ha ha...

 

Hội trường lại chìm trong im lặng, không thể nghi ngờ gì hơn câu này của Tần Minh giống hệt một quả bom, đương nhiên mọi người cũng không biết anh đang nói khoác hay nói thật.

 

Cậu Thiệu siết chặt nắm đấm, tức đến nghiến răng, một thằng vô danh tiểu tốt ban đầu còn khinh thường, nào ngờ cuối cùng lại là người khó đối phó nhất.

 

Cậu ta nói: "Anh giàu vậy thì tại sao còn phải giành sách nuôi trùng của nhà họ Lâm?"

 

Tần Minh trả lời như thể chẳng có gì: "Không có cũng không sao, đến tìm ông cụ Lâm, tiện thể xem kịch thôi"

 

Có ông chủ siết chặt tay nói: "Mẹ, giàu quá, hâm mộ thật"

 

Cậu Thiệu nghiêm nghị nói: "Cậu có lấy mười tỷ ra được không? Ban nãy cậu đã mua rất nhiều món rồi, tôi không tin cậu vẫn có đủ mười tỷ."

 

Tần Minh nói: "Thế à? Nếu bây giờ tôi lấy ra thì các người có cút không?"

 

Cậu Thiệu nói không nên lời.

 

Ông chủ Tiêu hỏi: "Nhóc con, rốt cuộc cậu là ai? Giọng cậu không phải là giọng người Bắc Kinh nhưng với thân phận của cậu, chúng tôi không thể không biết được."

 

Tần Minh cười ha ha: "Tôi đã nói rồi, sau buổi đấu giá này các người sẽ điều tra tôi là ai. Được rồi, đừng nói những lời vô ích nữa, tôi trả mười tỷ, có vị giám đốc nào theo không?"

 

Các giám đốc siết nắm đấm không cam tâm, bỗng nhiên cậu Thiệu nói: 

"Mọi người, tôi có một cách, xin hãy nghe tôi nói."

“Mười một tỷ!” 

Cậu Thiệu lộ ra vẻ mặt oán hận, sự xuất hiện của Tần Minh đã khiến cho loại trùng kinh mà nhà họ Lâm nuôi đã tăng giá một cách vô lý, nhưng anh ta nhất định phải giành bằng được thứ này. Nếu không thì sự hi sinh của những người đàn em của anh ta sẽ trở nên vô nghĩa.

 

Nhưng Lâm Vân Đống thì lại thở phào một hơi, trùng kinh mà nhà họ Lâm từng nuôi không thể rơi vào tay ai được, nhưng nếu Tần Minh mua được thì ông cụ không cần phải lo nữa rồi.

 

Tần Minh có đủ tiền để mua cả nhà họ Lâm ở Tương Tây, mà bản thân ông cụ cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Tần Minh, nếu nhân phẩm của anh kém thì Trương Toàn Chân đã không nhận anh làm học trò rồi.

 

Nếu như Tần Minh giành được nó về tay thì khả năng Lâm Vân Đống có thể mua lại cũng sẽ cao hơn.

 

Tần Minh thấy có người giành với mình thì nói thẳng: 

“Mười lăm tỷ. Cậu Thiệu, đối với tôi tiền chỉ là giấy vệ sinh thôi, anh chưa điều tra tên tuổi của tôi mà đã dám đọ tài lực với tôi à?”

 “Anh!”

 Cậu Thiệu nổi giận, bây giờ anh ta đang bị áp đảo bởi khí phách của Tần Minh rồi.

 “Mười, mười lăm tỷ? Thằng nhóc này…

 “Này cậu có nhiều tiền đến thế à? Ngân hàng là do nhà cậu mở hay gì?" 

“Cậu nhóc, chỗ này có máy tính này, mở tài khoản lên xem trước đã nào.”

 

Tần Minh vẫy tay, sau đó bảo Tống Dĩnh dùng máy tính mở số dư của một tài khoản phụ của anh ra, số dư hơn một trăm tỷ đô la mỹ trong tài khoản ngân hàng quốc tế đã khiến cho rất nhiều giám đốc ngồi đây phải câm nín.

 

Có vẻ như họ cảm thấy rất sốc, cả đám đều ngồi ngây ra như phỗng. “Đây, đây là trang web bị giả mạo à? Sao có thể có nhiều tiền như vậy được?"

 “Đấy mới chỉ là đồng đô la, trong cột phân loại vẫn còn đơn vị tiền tệ là bảng Anh, đồng Euro, đồng Franc... vẫn còn chưa hiện ra kia kìa” 

“Nếu có nhiều tiền như vậy thì đến đây tranh trùng kinh của nhà họ Lâm làm gì chứ?"

 

Tần Minh thấy biểu cảm hoảng hốt của những người đó thì thầm cảm thấy hơi đắc ý, cảm giác giả vờ nguy hiểm này sướng quá, cả đám người tức đến mức nghiến răng rồi mà vẫn chẳng làm gì anh được.

 

Cả đám giám đốc đều nắm chặt tay lại, ai nấy đều cảm thấy không cam tâm. Đúng lúc này, cậu Thiệu bỗng nói:

 “Các vị, tôi có cách này, mọi người hãy nghe tôi nói đi ạ.”

 “Nếu bây giờ chúng ta dùng quá nhiều vốn lưu động thì sẽ rất thiệt thòi. Nhưng tình hình bây giờ tên nhóc không rõ thân phận này bỗng xuất hiện. Vừa nãy anh ta đã mua được rất nhiều thứ rồi, chi bằng bây giờ chúng ta gạt anh ta sang một bên rồi tiếp tục cạnh tranh với nhau nhé?”

 “Được.

 “Đa số thắng thiểu số, cứ quyết định vậy đi.

 “Đúng đấy, nhóc con, cậu về nhà mà bú sữa mẹ đi, đây không phải là chỗ cậu nên đến” “Anh cả Đổng sẽ không vì thằng nhóc này mà đắc tội với toàn bộ chúng ta đâu.

 “Chậc, chậc, chậc.” 

Tần Minh tặc lưỡi, đám người này lại dám dùng thủ đoạn đê tiện này để đối phó với anh cơ à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK