Tần Minh đã nhìn thấy gì? Toàn bộ thông tin về gia đình” Hạ Linh.
Phải nói rằng Olmei quả là thành viên ưu tú được nội bộ Tập đoàn Thế kỷ Hoàn vũ đào tạo ra. Thông tin tình báo tìm ra rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian cô ta đã tìm ra thân phận của Hạ Linh.
Tần Minh nhoẻn miệng cười: “Cô Hạ Cúc Lan à, tôi không ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho sức khoẻ.”
Đồ ăn nhanh mà Tần Minh nói không phải chỉ fast food.
Anh nói tên “Hạ Cúc Lan” rồi lại nói đến từ “đồ ăn nhanh”, ý nghĩa hàm chứa trong đó lập tức khiến Hạ Linh ngẩn người, cô ta không thể tưởng tượng được nhìn Tần Minh hỏi: “Sao anh biết tên thật của tôi?”
Tần Minh cười nhạt: “Điều này thì có gì khó? Trước đây cô từng tham gia dịch vụ khiêu dâm, bị cảnh sát thành phố Triều Dương ở Bắc Kinh bắt năm lần. Chậc chậc, cô đang định tẩy trắng, tìm một người có tiền rồi làm phú bà à? Ôi chao, cú lừa này có vẻ đơn giản hơn trong tưởng tượng đấy.”
Tần Minh thẳng thừng vạch trần khiến Hạ Linh càng thêm hoảng sợ, tim cô ta đập thình thịch”, sau đó cô ta đột nhiên quay đầu, đẩy cửa xuống xe muốn bỏ đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị viên đá trong tay A Long ném trúng.
Vút!
Lắc tay A Long mạnh đến mức đáng sợ, độ chính xác cũng cao, ném trúng đầu gối Hạ Linh khiến cô ta ngã nhào xuống đất.
Tần Minh ung dung bước tới: “Cô được đó chứ? Lừa kết hôn, còn lừa cả tôi cơ mà. Thế nào? Cô nghĩ tôi cũng dễ lừa như Viên Hạo Hoa à?
Ba mẹ cô đều không phải ba mẹ ruột, họ chỉ là những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Đồn cảnh sát đã có hồ sơ, chỉ cần điều tra là cô sẽ bị lộ hết. Nhưng các cô thực sự chuyên nghiệp, giả vờ giống lắm, tôi còn định trao đổi kỹ năng diễn xuất với mấy người đây”.
Hạ Linh sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng bò tới ôm đùi Tần Minh, khổ sở cầu xin: “Đại sư Tần, cầu xin anh đừng vạch trần tôi, tôi
đã quyết tâm hoàn lương, không làm những việc giao dịch xác thịt đó nữa rồi. Tôi, tôi biết mình tham lam, thấy anh giàu có hơn nên muốn. quyến rũ anh, nhưng tôi biết mình sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống. Với tính tình cục cằn và dễ mất kiểm soát của Viện Hạo Hoa, nếu anh ta biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi”
Vút!
A Long rút dao ra, chĩa mũi dao vào đầu Hạ Linh: “Cậu chủ, để tôi giải quyết nhé?”.
Hạ Linh thấy A Long rút dao ra, không ngờ anh ta lại muốn giết mình nên sợ hãi ngất đi.
Tần Minh nhíu mày, xoa má cô ta: “Vậy mà đã sợ rồi? Thôi quên đi, đưa cô ta về đã, tôi phải nghiên cứu kỹ vấn đề này.”
Buổi chiều, Tần Minh đến Đỉnh Vân Sơn tham quan biệt thự mới của anh trai, trò chuyện với ba mẹ Vương Hiểu Lệ một lúc, anh tỏ ý chỉ cần Tân Triều Dương đăng ký kết hôn với Vương Hiểu Lệ thì tiền mừng ba trăm triệu đô sẽ vào tài khoản mọi người ngay lập tức.
Tần Minh không muốn hôn nhân của anh trai bị trì hoãn thêm nữa. Bởi Tân Triều Dương cũng không còn trẻ, anh ấy gần ba mươi rồi, ba mẹ vì chuyện cưới xin của anh trai mà phiền lòng suốt mấy năm nay. Anh giải quyết xong chuyện này vừa giúp anh trai có gia đình, cưới được người vợ tốt, sự nghiệp ổn định, cũng vừa làm tròn chữ hiếu với ba mę.
Dù sao anh cũng có khả năng này.
Sau này nếu Tần Minh có mệnh hệ gì thì với sự nghiệp và tiền bạc anh để lại, anh trai có thể không cần lo cơm ăn áo mặc nửa đời sau nữa. Dù sao Vương Hiểu Lệ cũng tốt nghiệp trường đại học thuộc top chín trăm tám mươi lăm trường hàng đầu thế giới, cuộc sống sau này cũng sẽ không tệ.
Anh cả không cần lo cơm ăn áo mặc thì ba mẹ và em gái sau này cũng không phải lo lắng.
Đây là điều Tần Minh quan tâm nhất.
Ba mẹ anh quá thật thà, anh sợ đưa cho họ nhiều tiền quá sẽ hại họ,
muốn tốt lại thành xấu.
Chiều hôm đó Tần Triều Dương đã đi đăng ký kết hôn với Vương Hiểu Lệ dưới sự khích lệ của ba mẹ Vương Hiểu Lệ. Tần Minh lập cho hai ông bà tài khoản ngân hàng ba trăm triệu đô, không hề nuốt lời. Điều này khiến hai ông bà vui không khép được miệng, luôn miệng khen Tần Triều Dương là con rể tốt.
Sau đó họ lại bàn bạc chuyện gửi thiệp mời đám cưới, chọn ngày rồi tổ chức.
Tần Minh không tham gia vào những chuyện này, anh muốn giúp Liêu Thanh Tuyền giải quyết vấn đề của cô ta.
Trong trang viên rộng lớn trên Đỉnh Vân Sơn, Hạ Linh đã bị đánh thức.
Cô ta run rẩy nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ màu đen, bảy người đàn ông cường tráng chỉ mặc quần trong đang đứng xung quanh, cô ta biết mình đã rơi vào tay Tần Minh.
Lòng cô ta cực kỳ hối hận, nếu không vì lòng tham thấy Tần Minh giàu có hơn thì cô ta giả mạo thân phận người đẹp giàu có, bám theo tên Viên Hạo Hoa ngốc nghếch ăn bám ba mẹ thì cũng có thể lựa được một số tiền lớn.
Tham lam quả nhiên hai người.
Tần Minh bước vào nói: “Cô Hạ, bây giờ cô có hai sự lựa chọn, một là để các anh em cấp dưới của tôi hưởng thụ, chơi chán rồi tôi đưa cô tới chỗ Viên Hạo Hoa, để cô tự giải thích rõ ràng với anh ta”
“A! Không, cầu xin đại sự Tần đừng làm thế” Hạ Linh cực kỳ sợ hãi.
Hạ Linh gào khóc thét chói tai: “Tôi đồng ý với anh, tôi đồng ý với anh bất cứ chuyện gì. Nếu anh ta biết tôi không phải cô chủ nhà giàu, biết tôi lừa cưới thì anh ta sẽ đánh chết tôi, hu hu..”
Tần Minh lại nói: “Lựa chọn thứ hai là mọi chuyện cô đều phải nghe theo tôi. Tôi cần cô lừa hết mọi thứ của Viện Hạo Hoa về tay”
Hạ Linh nói lớn: “Tôi đồng ý, đại sự Tần, cầu xin anh tha cho tôi, anh nói gì tôi sẽ làm thế đó”
Tần Minh hài lòng bảo: “Nhưng cô không được để hai kẻ lừa đảo kia biết, hiểu chưa?”
Hạ Linh đáp: “Tôi biết rồi, chắc chắn tôi sẽ làm được. Tên Viên Hạo Hoa kia rất ngu, bị tôi lừa xoay vòng vòng, tôi muốn gì anh ta cũng cho. Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ làm được.”
Tần Minh gật đầu: “Lát nữa sẽ có người đưa cô đi, cô phải chờ điện thoại của tôi bất cứ lúc nào, nếu cô dám trốn thì kết cục của cô thể nào không cần tôi phải nói chứ?”
Sau khi dọa Hạ Linh xong, Tần Minh ra khỏi căn phòng nhỏ tối đen, nói với Tống Dĩnh đang đứng ở cửa: “Loại người này là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, cô ta biết rõ lai lịch của tôi sợ rằng sau này sẽ có chút phiền phức. Xong chuyện lần này thì giải quyết cô ta đi”
Tống Dĩnh liếc nhìn Hạ Linh ở trong phòng, trong mắt lướt qua một tia sát ý, nhẹ giọng trả lời: “Tôi biết rồi cậu chủ”
Tần Minh chi Hạ Linh là quân cờ để lợi dụng, sau khi xong việc sẽ xử cô ta, không thể trách anh lòng dạ ác độc.
Anh biết thân phận hiện giờ của mình rất nhạy cảm. Kẻ lừa đảo chuyên nghiệp như Hạ Linh còn đến từ Bắc Kinh, có quỷ mới biết cô ta có những mối quan hệ nào, sau này sẽ mang lại rắc rối gì cho anh, tốt nhất cử để Tống Dĩnh xử lý luôn.
Thận trọng mới có thể thành công, chính là câu nói này.
Đêm hôm đó, Hạ Linh và Viên Hạo Hoa ở trong căn nhà thuộc khu đô thị xanh hoá của thành phố. Nửa đêm cô ta liên lạc với Tần Minh, cô ta nhân lúc Viên Hạo Hoa ngủ say, lấy trộm thẻ ngân hàng Liêu Thanh Tuyền bị lừa rồi âm thầm chuyển cho Tần Minh.
Còn có cả hồ sơ thế chấp công ty đào tạo múa.
Thật ra công ty vẫn là công ty đó nhưng Liêu Thanh Tuyền bị Viện Binh lừa, ông ta không chiếm được mà chỉ lừa con dấu của công ty, làm giả rất nhiều chứng từ chuyển nhượng.
Hạ Linh lấy trộm hết rồi gửi cho Tần Minh.
Bây giờ tiền tiết kiệm của Liêu Thanh Tuyền, con dấu của công ty và
thông tin quan trọng đều đã được lấy lại.
Quá trình này quá dễ dàng khiến Tần Minh rất ngạc nhiên, dường như đây chỉ là chuyện nhỏ.
Sáng hôm sau trong căn biệt thự, Liêu Thanh Tuyền dậy từ sớm làm bữa sáng cho Tần Minh, vừa làm vừa than thở: “Tối qua ba tôi còn khuyên tôi làm thuê cho anh trai, nói rằng anh trai không biết quản lý công ty, mà đây lại không phải chuyên ngành của chị dâu. Ông ta còn bảo công ty là tâm huyết của tôi, lẽ nào tôi muốn nhìn công ty sụp đổ? Ông ta muốn tôi tự tay hướng dẫn họ một thời gian, sau này họ quen rồi thì tôi có thể đi. Chậc... Nói hơn một tiếng đồng hồ, thậm chí còn chẳng nói đến tiền lương, quá khốn nạn. Tôi có phải con gái ông ta không? Lẽ nào chỉ có anh trai mới là con ruột ông ta?”
Tần Minh cười bảo: “Chị Tuyền, bây giờ ba chị cũng không trả nổi với số tiền sính lễ ngất trời của nhà họ Hạ, đương nhiên tiết kiệm được gì phải tiết kiệm. Chính vì ông ta nghĩ chị là con ruột nên mới gài bẫy chị đến chết, vì ông ta biết chị sẽ không làm gì ông ta.”
Liệu Thanh Tuyền thở dài: “Vậy đại sự Tần của chúng ta à, cậu nói sau khi làm phép xong vận may của tôi sẽ tốt lên, mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt hơn. Tôi đã chờ hai ngày rồi, chuyển biến đâu?”
Tần Minh giả vờ thần bí, xoè tay ra tính: “Ừm, không khác dự đoán của em lắm, chị đếm ba tiếng đi, sẽ có chuyển biến tốt”
Liêu Thanh Tuyền bĩu môi đáng yêu: “Thằng nhóc xấu xa cậu định lừa tôi à? Cậu có phải thần thánh đâu? Tôi không tin, để tôi đếm xem nào, ba, hai, một...”
Lời vừa dứt, điện thoại Liệu Thanh Tuyền đã vang lên, có kinh ngạc nhìn Tần Minh sau đó lại nhìn điện thoại mình, không thể tin được: “Tần Minh cậu thần thánh thể sao? Không phải chứ?”
Tần Minh cười khẽ: “Khó nói”