Chương 394
Trần Mục Linh vô cùng tức giận. Cô ta không xinh đẹp sao? Trên người cô ta bốc mùi ư? Tại sao Tần Minh thường mang lại cho cô ta cảm giác đối phương không muốn tiếp xúc với mình?
Cô ta kiêu ngạo, khó lòng chịu đựng được. Đó cũng là nguyên nhân hầu như lúc nào cô ta cũng bực bội với anh.
Rõ ràng là cô ta chờ Tần Minh ở cổng bệnh viện, vậy mà anh cố ý không nhìn cô ta, làm cô ta tức nổ phổi.
Trần Mục Linh lập tức xông đến chặn đường Tần Minh như một bé mèo con nổi điên, còn hơi hung dữ. Cô ta quát: "Tần Minh, cậu đứng lại cho tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Tần Minh vò đầu bứt tại: "Ừ, cậu nói đi!"
Trần Mục Linh nghển cần cổ trắng nõn và nói: "Cảm ơn cậu về chuyện tối qua. Nếu không có cậu, chắc là tôi sẽ không có kết cục tốt."
Rõ ràng là cô ta cảm ơn, nhưng không hề khiêm tốn. Tần Minh chỉ thờ ơ đáp: "Không có gì, mọi người đều là bạn học."
Thấy Tần Minh thiếu hăng hái, Trần Mục Linh buồn bực khoanh tay, làm bầu ngực đẩy đà nổi lên. Tần Minh lập tức bị hấp dẫn, nhưng vội vàng né tránh. Chuyện tối qua cứ quanh quần trong đầu anh mãi
Trần Mục Linh hỏi: "Sao cậu lại tránh mặt tôi? Cậu chột dạ hả? À, tôi biết rồi, cậu áy náy vì tối qua không đích thân đến cứu tôi, cho rằng tôi tức giận đúng không?"
Không biết Trần Mục Linh đang nghĩ gì mà hừ mũi mừng thầm. Cô ta nói tiếp: "Tôi không hẹp hòi như vậy đâu. Dù sao chị gái mà cậu tìm đến cứu tôi rất tốt, chị ấy đã cứu tôi. À đúng rồi, cậu và chị ấy có quan hệ gì? Cậu quen được chị gái vừa xinh vừa có dáng đẹp ở đâu thế? Chị ấy là bạn gái mới của cậu hả?"
Tần Minh mím môi, chợt cảm thấy mệt lòng. Trần Mục Linh tự tin quá đấy!
Anh nói: "Cô ấy không phải bạn gái tôi. Tôi đang nghĩ đến chuyện tối qua cậu bảo tôi đừng quan tâm tới cậu, còn nhổ nước bọt vào mặt tôi. Tôi không nên đụng chạm tới cậu thì hơn, kéo cậu lại bảo tôi chuyên ra tay với gái đẹp, là trai đều tán gái khắp nơi."
Câu này đậm chất mỉa mai.
Trần Mục Linh sượng mặt. Đây là những lời cô ta đã mắng Tần Minh tối qua. Cô ta mím môi đầy hổ thẹn, ánh mắt hoang mang, bàn tay xanh xao không biết đặt vào đâu.
Cô ta phản bác: "Những lời tôi mắng cậu... cả nước bọt gì đó. Lúc ấy tôi say rượu, không phải cố ý đâu. Cậu là đàn ông, sao lại nhỏ mọn thế?"
Tần Minh cãi: "Nếu tôi nhỏ mọn thì đã chẳng cứu cậu"
Câu nói này chặn họng Trần Mục Linh.
Cô ta càng tức hơn, nghĩ thầm: Tên thần kinh thô nhà cậu, người ta mới có tí thiện cảm với cậu, cậu cứ chọc tức tôi làm gì? Cậu độc thân là đáng đời!
Trần Mục Linh ấp ủng hồi lâu mới cất lời: "Vậy, vậy tôi nhận lỗi được chưa? Hồi nghỉ hè cậu đi làm cùng Bạch Ngọc Thuần cả hè là sự thật, tôi trông thấy lúc đi thư viện mua sách. Hôm qua cậu cặp kè với Lý Mộng ở cổng trường, còn trả nợ giúp cô ta là sự thật chính tại tôi nghe thấy. Tôi đổ oan cho cậu à? Không phải cậu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi sao? Trước đây cậu còn theo đuổi tôi nữa đó.
Tần Minh ngớ ra: "Tôi từng tuyên bố theo đuổi cậu ư?"
Ông trời chứng kiến, Tần Minh còn oan hơn Thị Kính. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nói vậy.
Trần Mục Linh nói: "Sao lại không? Chị Mộng Hoa và bạn cùng phòng ký túc của cậu đều nói cậu bị Lý Mộng đá, nhưng cậu rất tốt. Cậu yêu thầm tôi, muốn làm quen với tôi, muốn theo đuổi tôi."
Tần Minh híp mắt, thì ra trước đây ba anh em cùng phòng ký túc đã nói vậy, anh oan quá đi mất!
Tần Minh vò đầu bứt tại: "Bởi vì gia đình Bạch Ngọc Thuần gặp vài biến cố, dẫn đến anh trai ngồi tù, mẹ lại qua đời, cho nên tâm trạng của cô ấy trong lúc nghỉ hè rất tệ. Tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn nên trông cô ấy suốt. Sau đó, ba ruột thất lạc nhiều năm của cô ấy tìm tới, đón cô ấy đi."
Trần Mục Linh giật mình, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Tần Minh nói tiếp: "Lý Mộng nợ tiền, bị người ta truy bắt. Tôi nể tình bạn học và tình cảm ngày xưa, cho cô ta đi làm công ích mấy năm coi như trả nợ, nhân tiện mài bớt cái tính hám tiền của cô ta. Trùng hợp là tôi quen chủ nợ, đối phương thấy tôi nhúng tay nên xóa nợ. Nói đúng ra thì tôi chẳng mất một đồng nào, chỉ khua mỗi múa mép thôi."
Trần Mục Linh há hốc miệng vì kinh ngạc, không ngờ chuyện là vậy.
Cô ta cắn môi, lòng ngổn ngang cảm xúc, mãi lâu sau mới lên tiếng: "Tần Minh, thì ra tôi luôn hiểu lầm cậu. Không ngờ cậu là một chàng trai ấm áp. Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu!"
Tần Minh liếc cô ta: "Không, tôi là tên cặn bã thứ ba mươi chín. Cậu đừng đến gần tôi, tôi sẽ làm hại cậu đó!"
Nói rồi Tần Minh thoải mái xoay người rời đi, còn vẫy tay với Trần Mục Linh.
Anh thầm nghĩ cứ thế này, chắc là cô ta sẽ không tiếp xúc với mình nữa nhỉ?
Mặc dù Trần Mục Linh cũng xinh đấy, nhưng tối qua trong suối nước nóng, anh đã sờ mó đủ rồi. Cô ta là gái nhà lành, mình đừng gieo họa nữa.
Nhưng dáng vẻ này của Tần Minh lại làm cho Trần Mục Linh để ý hơn. Cô ta cảm thấy Tần Minh đang giận, không muốn tha thứ cho mình.
Tần Minh không theo đuổi cô ta, lòng kiêu ngạo khiến cô ta không vui, càng bận lòng về anh hơn.
Giống như chuyện hôm qua Tần Minh xử lý sinh viên du học ở trường. Trần Mục Linh đặt tay lên ngực, cảm thấy rất đè nén, rất khó chịu. Cô ta rất muốn chứng minh cho Tần Minh thấy mình đúng, mình không xấu xa. Cập nhật chương mới nhất tạ*i TгцуenАРР.cом
Nhưng cô ta không chứng minh được, lòng rất khó chịu.
Từ trước đến nay, cô ta luôn được mọi người vây quanh, đã quen được đủ kiểu đàn ông la liếm, cũng thường gặp trai đều. Bỗng nhiên Trần Mục Linh cảm thấy Tần Minh rất đặc biệt, còn hơi bí ẩn nữa.
Trần Mục Linh vừa nhìn bóng lưng Tần Minh vừa lẩm bẩm: "Sao cậu ta lại biết mình lưu tên cậu ta là Tên cặn bã thứ ba mươi chín nhỉ?"
Trần Mục Linh lấy điện thoại, mở danh bạ ra. Cô ta tìm số của Tần Minh trong hàng loạt dãy số thuộc list trai đều, sau đó đổi "Tên cặn bã thứ ba mươi chín" thành hai chữ "Tần Minh".
Cô ta bĩu môi: "Hừ, cậu còn giận tôi không?"
Trần Mục Linh lại đuổi theo Tần Minh, giơ điện thoại chắn trước mặt anh: "Cậu xem này, tôi đã đổi lại tên của cậu rồi."
Tần Minh ngẩn ra, cảm thấy buồn cười: "Được. Còn việc gì không?"
Trần Mục Linh nói: "Giờ đang trưa, tôi muốn mời cậu ăn cơm. Dù sao tối qua cậu đã có công cứu tôi, nếu chỉ cảm ơn thì thiếu chân thành quá. Tôi mời cậu ăn cơm, tùy cậu chọn chỗ. Cậu thấy sao? Tôi mời cậu ăn cơm, cậu nguôi giận được không? Cậu còn muốn so đo với con gái sao?"
Tần Minh Chân bị Trần Mục Linh đánh bại.
Cô ta cho rằng Tần Minh đang giận nên mới nói vậy. E là cô ta còn cảm thấy anh dùng kế lạt mềm buộc chặt.
Tần Minh vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Trần Mục Linh ở thư viện, anh đã ăn bánh ngọt của cô ta.
Không ngờ hai tháng sau, Trần Mục Linh lại muốn mời anh ăn cơm.
Tần Minh nghĩ thầm: "Thôi vậy, ăn một bữa khỏi phải dây dưa tiếp."
Hai người ngồi xe về trường, đúng lúc đi ngang qua giao lộ chính của làng đại học. Siêu thị Triều Dương mới khai trương là sản nghiệp mà Tần Minh mở cho anh cả Tần Triều Dương.
Đúng dịp khai trường, ở làng đại học có rất nhiều tân sinh viên, siêu thị Triều Dương làm ăn phát đạt. Từ xa Tần Minh đã thấy Tần Triều Dương mặc vest đang thị sát công việc.
Cách đây không lâu, Tần Triều Dương vẫn đang ở công trường, vậy mà bây giờ anh ấy đã trở thành tổng giám đốc của siêu thị lớn, thu nhập một tháng mấy chục nghìn. Có thể nói là nở mày nở mặt.
Tần Minh nghĩ thầm: "Sau này mình sẽ mở cho anh cả một chuỗi siêu thị, sau đó quy hoạch xí nghiệp theo đẳng cấp thế giới, giúp anh cả lọt vào bảng xếp hạng triệu phú của Hoa Hạ. Ha ha, việc này không thể vội vàng, phải từ từ thực hiện."
Trần Mục Linh đi theo Tần Minh, nhíu mày hỏi: "Tần Minh, cậu dẫn tôi đi đâu thế? Về trường hả?"
Tần Minh nở nụ cười bí ẩn: "Không phải, cậu đi theo tôi. Tới nơi là biết."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK