Tống Dĩnh mỉm cười nói: “Cậu chủ, cách này hay. Hi vọng cô ta sẽ không chọn sai đường”
Tần Minh lại hỏi: “Phải rồi, Olmei thế nào?”
Tống Dĩnh đáp: “Cô ta vẫn luôn bị giam. Cậu chủ, không thể tin cô ta được, dù sao cũng là người phương Tây, kiêu ngạo từ trong xương rồi. Có lẽ cô ta khinh thường xuất thân của cậu chủ, sẽ không thật lòng nương nhờ vào cậu chủ đầu”
“Chẳng phải cô ta là bạn của cô à? Nếu cô nói thế, tôi sẽ giết cô ta thì sao?” Tần Minh hỏi lại.
Tần Minh mím môi, đúng là quan hệ giữa cô ta với Cli Olsen rất phức tạp, nhưng Tống Dĩnh không hề do dự mà nói một cách kiên định: “Cậu chủ hỏi vậy là không tin tôi sao? Bất cứ ai uy hiếp cậu chủ thì đều là kẻ địch của tôi”
Tần Minh khựng lại rồi thoải mái cười: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi suy xét đến tâm trạng của cô thôi, tôi sợ tội giết cô ta thì cô sẽ đau lòng”
“. Tống Dĩnh nghe thế thì cảm động, không ngờ Tần Minh do dự là vì quan tâm đến tâm trạng của cô ta.
Rõ ràng là cô ta cũng có một địa vị nhất định trong lòng Tần Minh.
Nhịp tim Tống Dĩnh tăng nhanh, ngồi ngay ngắn trong xe, không khỏi vuốt tóc, tâm trạng vui vẻ nói: “Chuyện này cậu chủ cứ yên tâm, cho dù cậu chủ làm thế nào thì tôi cũng sẽ không để tâm”
Tần Minh nói: “Cô ta nói cô ta có người thân ở nước M bị người của nhà họ Thường khống chế, cái cớ này đã dùng hai lần rồi, nể mặt cô nên tôi cho cô ta một cơ hội nữa.”
Tống Dĩnh bảo: “Ở chi nhánh EU của chúng ta có một loại máy điều khiển tích hợp kiểu mới, có thể cấy vào tim. Nếu cô ta còn phản bội cậu chủ nữa thì chỉ cần điều khiển từ xa là có thể giết cô ta bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu.”
Tần Minh lắc đầu: “Ừm, quả thực cách này sẽ bớt đi nhiều phiền phức, nhưng tạm thời không dùng nó, cho cô ta thêm một cơ hội đi, nếu cô ta vẫn không biết cảm ơn thì giết cũng không muộn”.
Thực ra Tần Minh nói vậy cũng có che giấu vài điều.
Lúc đầu Cli Olsen phản bội bị bắt, người nhà họ Lâm ở Tương Tây âm thầm giúp đỡ, bí mật cấy một loại trùng độc mãn tính cho Cli Olsen, loại trùng này có hiệu quả kiểm soát không khác gì công nghệ cao. Chỉ cần cổ trùng cái sống thì có thể âm thầm giết được cô ta.
Sau khi nhận lệnh, Tống Dĩnh lập tức đi thực hiện.
Tổng Dĩnh quay lại nhà tù dưới lòng đất của tòa nhà trụ sở ở Bắc Kinh, đây là nhà tù tư nhân không ai biết đến.
Gương mặt của Olmei hốc hác đi nhiều, nhưng khó che được khí chất và vẻ đẹp vốn có của cô ta.
Cô ta thấy Tống Dĩnh đi tới thì không khỏi tự giễu: “Cậu chủ bảo cô đến xử tội à? Nếu được, cô có thể sắp xếp vài người đi cứu ông bà nội tôi không?”
Tống Dĩnh nhìn cô ta với ánh mắt trịch thượng, nói: “Tôi biết cô có một em gái, đã đón đến Hoa Hạ rồi. Nhưng đột nhiên xuất hiện ông bà nội, tôi không tin đầu”
Olmei ngẩng đầu, đau khổ cầu xin: “Tống Dĩnh, tôi không lừa cô. Ông bà nội tôi vẫn luôn chăm sóc em gái tôi, nếu không anh em nhà họ Thường sẽ không tìm được họ. Họ đều lớn tuổi rồi, chăm sóc bản thân cũng đã là vấn đề, bây giờ lại bị khống chế, quả thực rất nguy hiểm. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, khoảng thời gian này tôi cũng luôn cố gắng muốn tạo ra chút thành tích, muốn vượt qua cô, nhưng tôi vẫn thua”
Tống Dĩnh đắc ý nói: “Hừ, có đôi khi sự lựa chọn quan trọng hơn cố gắng.
Cậu chủ bảo tôi đến thông báo với cô, cậu ấy cho cô một cơ hội nữa, cũng là cơ hội cuối cùng.”