Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô ta lại thấy khá lạ, bởi vì sau khi hai người đính hôn, Hoàng Thư Đồng chưa bao giờ thấy Triệu Chính Ngôn nói câu nào giận dỗi cô ta cả, thậm chí chưa bao giờ nhắn mặt. Lúc nào cũng yếu đuối, xin lỗi rồi rời đi, có thể nói là yếu đuối nhu nhược.

 

Tối nay Triệu Chính Ngôn mang đến cho cô ta quá nhiều cảm giác mới lạ.

 

Cô ta lau vết dầu trên mặt và nước bọt lúc Tần Minh mút ngón tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Hoàng Thư Đồng cắn môi, thì thầm: "Tôi cứ ngỡ anh đã bái Trương chân nhân làm thầy, có tiến bộ, kết quả là lấy tên tuổi của Trương chân nhân ra để bịa đặt lừa gạt. Anh biết trong giới nhà giàu phía Bắc chúng tôi, tên của Trương chân nhân đại diện cho thứ gì không?"

 

Tần Minh nhớ đến lão già Trương Toàn Chân kia, suốt ngày cợt nhả bày mưu hại người khác, anh tức giận nói: "Có quỷ mới biết đại diện cho thứ gì. Dù sao tôi cũng không có cảm tình với ông già đó. Nếu không bái làm thầy thì tôi đã ném ông ta đến Châu Giang cho cá ăn từ lâu rồi." "Sao anh lại nói Trương chân nhân như vậy?" Hoàng Thư Đồng đứng bên cạnh dạy dỗ: "Nếu không nhờ tên tuổi của Trương chân nhân thì ban nãy lúc anh làm loạn như vậy, anh đã bị người ta đánh lâu rồi. Triệu Chính Ngôn, anh biết ba mẹ anh đã trả giá vì anh nhiều đến nhường nào không? Anh suốt ngày không...

 

Tần Minh mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, tôi đầu đến tìm cô."

 

Hoàng Thư Đồng nhíu mày, ánh mắt lập tức nhìn về phía Nhiếp Hải Đường gần đó, bực mình quay đầu: "Vậy anh tự giải quyết cho tốt đi, gây ra chuyện gì tôi cũng mặc kệ anh."

 

Tần Minh bực mình Hoàng Thư Đồng, trong lòng mắng thầm: "Mẹ, cô gái này cũng cá tính thật đấy, tính tình đỏng đảnh thật. Triệu Chính Ngôn cậu không quản lý được loại phụ nữ này đâu. Chi bằng cậu bỏ cô ta tìm một người dịu dàng nghe lời đi? Ui chao, bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này."

 

Tần Minh nhìn Nhiếp Hải Đường, bản thân Nhiếp Hải Đường được sinh ra trong gia đình giàu có, đi đến đâu cũng có khí chất và sức hút của cô chủ con nhà giàu nên vài anh chàng đẹp trai người nước ngoài lại đến gần cô.

 

Đứng xa xa nhìn, không biết đang nói gì, tóm lại Tần Minh thấy rất khó chịu. Anh muốn sang đó che chở, người phụ nữ của anh, đảm người râu ria đó không được đến gần.

Hoàng Thư Đồng thở hồng hộc đi đến nhà vệ sinh, lau dầu trên mặt.

 

Cô ta suy nghĩ cẩn thận, hai người đã đánh hôn sắp được một năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên "Triệu Chính Ngôn" chạm vào cô ta, sờ mặt cô ta. "Anh ta cũng gan thật đấy." Hoàng Thư Đồng khoanh hai tay nhìn chính mình trong gương, xinh như tiên nữ, gương mặt căng mọng. Cô ta hơi tự kỷ, lẩm bẩm: "Triệu Chính Ngôn, nếu anh muốn chìm xuống như vậy thì dù Trương chân nhân có là thần tiên tái thể cũng không thể nào cứu được anh."

 

Rửa mặt sạch sẽ, Hoàng Thư Đồng vừa thoa son vừa lầm bầm: "Sao anh ta không đeo kính? Chẳng phải anh ta ghét kính áp tròng à? Một tháng hơn rồi, cuối cùng anh ta đã gặp chuyện gfi? Cảm giác lần tai nạn giao thông này làm anh ta thay đổi rất nhiều." "Nhưng Nhiếp Hải Đường đó cũng quá đáng thật, vì muốn bám lấy nhà giàu nên cô ta đã đi quá giới hạn rồi. Đêm nay mình mà không ra tay, người nhà sẽ nói mình không hiểu chuyện." "Dù Triệu Chính Ngôn có là đồ vô dụng thì cũng là đồ vô dụng của riêng mình, làm gì đến lượt người phụ nữ nghèo kiết hủ lậu này nhúng tay vào? Muốn thông qua Triệu Chính Ngôn để quay lại thế giới nhà giàu? Hừ, đồ rẻ tiền

 

Sau khi rửa sạch xong, Hoàng Thư Đồng ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức có một nhóm đàn ông trẻ tuổi xông lên. Người này hỏi, người kia chào, ai cũng muốn tiếp cận làm quen.

 

Dù gì với danh hiệu là nữ thần đẹp nhất học viện Điện ảnh Bắc Kinh, vẻ đẹp của cô ta cực kỳ thu hút mọi người.

 

Hoàng Thư Đồng cố tình giữ khoảng cách nhất định với những người này, vừa nói vừa cười, duy trì phong độ, không để người ta thấy không thoải mái rồi cuối cùng từ chối khéo.

 

Chỉ có lúc Bạch Tĩnh Thần sang đây, cô ta mới vui trở lại.

 

Hoàng Thư Đồng nói: "Tĩnh Thần, gặp vài người bạn cũ, nói chuyện vui vẻ quá nhỉ.

 

Bạch Tĩnh Thần cười lịch sự, biết rõ còn cố hỏi: "Anh cũng bình thường, còn em thì sao, ai làm nữ thần học viện Điện ảnh Bắc Kinh của chúng ta bực mình thế?"

 

Hoàng Thư Đồng nhìn về phía Tần Minh đang đứng gần đó, đúng lúc lén lút ngắm Nhiếp Hải Đường, cô ta nói: "Đồ vô dụng đó sao có thể làm em giận được? Anh ta muốn làm gì, em hoàn toàn không hề quan tâm. Chỉ là hành vi của anh ta làm em thấy không thoải mái, dù sao em và anh ta đã đính hôn rồi. Anh ta đi tìm người phụ nữ khác ngay trước mặt em, ngày mai em lại bị mọi người trong giới mỉa mai."

 

Bạch Tinh Thần nói: "Đúng rồi, đã hơn một năm, em là viên ngọc sáng được mọi người nâng niu, vô số người cười em phải gả cho một tên vô dụng đến đáng thương. Đúng là không hợp với thân phận của em."

 

Hoàng Thư Đồng thở dài: "Có lẽ đây là số phận của em. Đúng rồi, nghiên cứu mới nhất về ngành dược phẩm sinh học của công ty anh, tái tạo thần kinh thể bọt biển đã được thí nghiệm lâm sàng chưa? Nếu loại thuốc này được phát hành, chắc chắn sẽ làm giá trị vốn hóa thị trường của công ty anh tăng mạnh"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK