Đột nhiên, một giọng nữ bên phải nói: "Đây là chuyện tốt, có lợi cho sự phát triển của chúng ta. Nhà họ Triệu cũng được chia hoa hồng năm nay, đã chia không ít cho nhà họ Lý chúng ta."
Giọng nói non nớt có vẻ mất kiên nhẫn kia nói: "Nhưng hàng năm chúng ta cần duy trì sự ổn định, còn phải nghiên cứu và phát triển vũ khí nên vĩnh viễn đều thiếu tiền. Chúng ta còn phải đầu tư không ít để mở rộng sức ảnh hưởng ở Châu Phi nữa. Nếu không nuốt được Hoàn Vũ, dựa vào số hoa hồng mà nhà họ Triệu chia cho, chúng ta sẽ không có cách nào nhanh chóng quật khởi được, việc phát triển kinh tế rất có khả năng sẽ rơi vào bẫy thu nhập trung bình, đến lúc đó đám phần tử xấu các nơi sẽ để mắt tới nhà họ Lý chúng ta."
Đột nhiên, người ở giữa bàn tròn kia giơ tay lên, những người bên cạnh đều im lặng.
Người này nói: "Tôi vừa xem xong báo cáo, không ngờ ông Triệu cũng bị liên lụy vào chuyện gần đây nhất. Tôi còn thấy lạ khi ông ta mạo hiểm lên du thuyền Vĩnh Phúc như vậy. Ha ha, hóa ra ông ta đã sớm có kế hoạch, đúng là gừng càng già càng cay. Lần này, nhà họ Thường hoàn toàn tiêu đời rồi. Chúng ta phải nắm chắc bắt đáy với nhà họ Thường, hoàn toàn loại bỏ tận gốc tất cả tồn tại của bọn họ ở trong Hoa Hạ"
Giọng nói mất kiên nhẫn kia lại nói: "Chuyện này thì gia chủ cứ yên tâm, chúng tôi đang thực hiện rồi. Nếu ban đầu Thường Hồng Hi thuận lợi, chúng ta thật sự sẽ nguy hiểm. Ông Triệu có thể sống sót trở về thì chắc hẳn nhà họ Triệu cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ha ha, không ngờ ông ta lại thua trên tay của Tần Minh, đúng là lật thuyền trong mương."
Người ở giữa kia nói: "Ừ, An Bình có thể coi trọng Tần Minh là rất tốt. Cho dù cậu ta xuất thân là nông dân, bằng cấp chẳng qua là chính quy nhưng có thể nhận ra được mình bị lừa thì đúng là có chút năng lực, dù sao cũng là con cháu nhà họ Triệu. Chúng ta tạm thời không nên động tới cậu ta. Cậu ta chắc hẳn sẽ xử lý hai anh em nhà họ Thường kia"
"Sau này nhà họ Lý chúng ta cũng phải qua lại nhiều hơn, tạo quan hệ tốt với Triệu Tụng Lễ và cả Tần Mặc. Vị trí gia chủ tương lai của nhà họ Triệu chắc chắn sẽ thuộc về Triệu Tụng Lễ, không cần phải suy nghĩ về ba đứa con còn lại nữa"
Căn phòng tối tăm dần trở nên mơ hồ, không ai biết những người này là ai và đang muốn mưu tính điều gì.
Mà lúc này, mọi người ở Bắc Kinh đang đón mừng năm mới, “hành trình di cư” về quê ăn tết cũng dần bắt đầu.
Chuyện hơn nửa số người trong nhà họ Triệu bị bắt cóc vừa xảy ra ở Bắc Kinh đã lắng xuống sau hai ngày ngắn ngủi, vì không có ai chết.
Trái lại, nhà họ Triệu mở một bữa tiệc mừng long trọng để đón Triệu Tụng Lễ về nhà họ Triệu và đưa vào gia phả, còn mời các nhân vật nổi tiếng ở Bắc Kinh tới tham dự.
Đồng thời Triệu Trinh đi thêm bước nữa, cưới mẹ đẻ của Triệu Tụng Lễ là Phương Oánh.
Rất nhiều người đều biết tới sự tồn tại của Phương Oánh. Bà ta là người mẫu trẻ mà Triệu Trinh tìm tới khi vào độ tuổi trung niên. Mặc dù bà ta không có danh phận nhưng trong lòng mỗi người đều biết chỉ là không nói ra thôi.
Nhưng mọi người đều không ngờ Thường Nhụy mới chết không lâu, còn chưa tìm ra được hung thủ Trương Toàn Chân mà ông cụ đã lấy vợ nữa.
Người biết chuyện tất nhiên không nói gì, người không biết đều đang suy đoán biến số về gia chủ tương lai của nhà họ Triệu.
Trong khách sạn Star Island, giữa sảnh tiệc là sàn nhảy, có không ít trai xinh gái đẹp đều đang khiêu vũ. Mà nhân vật chính của bữa tiệc này là gia đình Triệu Tụng Lễ đã nhận được sự chúc mừng của không ít người.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Tần Mặc mệt mỏi đi tới một góc khuất vắng người.
Tâm trạng của bà rất phức tạp.
Tần Mặc vừa mới biết được tất cả sự thật, Triệu Chính Ngôn đã biến thành người thực vật, Tần Minh không ngờ thật sự là con mình nhưng Triệu Chính Đình lại không phải.
Bà biết, có cơn bão mới sắp tới rồi.
"Ôi, sao có thể như vậy được? Nó.."
Tần Mặc nhớ tới Tần Minh, cậu thiếu niên cương nghị lạnh lùng, lúc cười còn có chút ngả ngớn kia.