Nhưng may mà anh đang giả mạo Triệu Chính Ngôn.
Tần Minh lại vỗ ngực, chắc nhà họ Lâm cũng biết Triệu Chính Ngôn này bất lực bẩm sinh nhỉ?
Dù sao lần trước khi nhà họ Lâm xảy ra chuyện, ba Lâm Vũ Nhu Lâm Viễn Vọng đã từng đến Thượng Hải tìm cách, lúc ấy người ông ta tìm là Tần Trọng Bách, dù sao Tần Trọng Bách cũng là đối tượng xem mắt ban đâu.
Ai ngờ Tần Trọng Bách nói anh ta bảo Triệu Chính Ngôn đi xem mắt thay, sau đó Lâm Vũ Nhu liền tìm Triệu Chính Ngôn, ai ngờ Triệu Chính Ngôn bất lực bẩm sinh, hoàn toàn không thể phạm tội, Lâm Vũ Nhu bị tên vô danh nào đó chơi rồi.
Cho nên ba con Lâm Viễn Vọng đành nhẫn nhục trở về, không những không đòi được tiền để cứu vãn gia tộc mà còn mất hết thể diện.
Lúc đó Tần Minh đã hóa trang thành một ông chủ đi đến nhà họ Lâm, cho nên "Tân Minh" mà Lâm Vũ Nhu quen biết là ông chú trung niên đeo kính có râu.
Tần Minh phản ứng nhanh, sau khi bị nhận ra, anh cười ha hả, giả bộ thô lỗ nhu nhược, nói: “Ồ, chào cô Lâm. Cô đến du lịch à?"
Lâm Vũ Nhu đáp: "Ừm, tôi đưa ông nội đến Bắc Kinh thăm người bạn cũ."
Tần Minh nhìn sang bên cạnh, thấy một ông cụ uy phong lẫm liệt, cơ thể khỏe mạnh nhưng lôi thôi lếch thếch bước xuống từ chiếc xe Hồng Kỳ bên cạnh, đó chẳng phải là Lâm Vân Đống sao?
Theo lẽ thường, năm đó Lâm Vân Đống đã cứu Trương Toàn Chân, bây giờ Tần Minh là học trò của Trương Toàn Chân, ông ấy là bề trên vô cùng quan trọng, anh nhất định phải qua chào hỏi.
Nhưng Tần Minh không muốn lộ tẩy, vội vàng nói với vẻ e ngại: "Ai da, xin lỗi cô Lâm, tôi còn có việc, cô làm gì thì làm đi."
Lâm Vũ Nhu nói: "Được thôi. Ừm... Chuyện lần trước tôi hiểu lầm anh, những vẫn chưa có cơ hội xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không biết anh bị bất lực ở phương diện đó."
Lâm Vũ Nhu đang nói về chuyện lúc trước sau khi thất thân, cô ta đến Thượng Hải đòi công bằng.
Tần Minh giật khóe miệng, vội vàng quay đầu bỏ đi, bây giờ anh thật sự rất sợ bị nhận ra.
Tần Minh đi được mấy bước, anh thở dài một hơi, than thở hôm nay đúng là xui xẻo, gặp phải một số người không nên gặp, anh chỉ muốn âm thầm lặng lẽ bảo vệ Nhiếp Hải Đường thôi mà khó như vậy sao?
Bỗng nhiên Tần Minh cảm nhận được có gì đó áp vào lưng mình, một đôi bàn tay mềm mại ấm áp che mắt anh, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên bên tại anh: "Em bắt được anh rồi, anh đoán xem em là ai?"
Mặt Tần Minh tối sầm, chuyện gì thế này? Đây chẳng phải giọng nói của Mộc Tư Thuần sao?
Anh hoảng sợ gỡ tay Mộc Tư Thuần ra, quay đầu lại, quả nhiên là Mộc Tư Thuần! "Á anh rể, anh xấu quá, sao có thể như vậy được." Mộc Tư Thuần hờn dỗi chu miệng nói.
Mộc Tư Thuần thấy Tần Minh tỏ ra mờ mịt, đồng thời nhìn cô ta bằng ánh mắt sửng sốt thì cười khanh khách:
"Anh rể, có phải anh đang nghĩ làm sao có thể? Á! Thân phận của mình, mình đã cải trang rồi mà sao vẫn bị cô em vợ Tiểu Thuần Thuần thông minh lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu phát hiện ra đúng không? Hì hì hì."
Tần Minh sầm mặt, nhìn con bé này đắc ý chưa kìa.
Tần Minh nhìn trái ngó phải, vội vàng kéo Mộc Tư Thuần đến bức tường của căn nhà cổ bên cạnh, ép cô ta vào vách tường, chất vấn: "Mộc Tư Thuần, em... Sao em lại tới đây?"
Mộc Tư Thuần nhướng mày, khoanh hai tay, chu miệng nói: "Sao em không thể tới đây? Người ta tới đây cùng tổ chương trình của công ty một cách đường đường chính chính đấy nhé. Anh quên chương trình 'Dream Girl của em rồi à? Hừ, đúng là anh quên rồi, anh đã nói sẽ làm người đại diện của em, đồng ý bảo vệ em một tháng, ai ngờ mới một ngày đã bỏ đi, hừ, em không vui lắm đấy!"
Tần Minh sốt ruột nổi đóa với cô ta: "Nói chuyện chính đi."
Mộc Tư Thuần thấy anh hung dữ thì lập tức trở nên ngoan ngoãn, sợ hãi đặt tay lên ngực, nói với vẻ điềm đạm đáng yêu: "Em, em nghe lén ông nội nói chuyện với Trương chân nhân, biết anh hoán đổi thân phận với tên giả mạo ở thành phố Quảng, phải đến Bắc Kinh báo thù chuyện năm đó cho ông nội, cho nên em biết anh ở Bắc Kinh.