Trên đường phố Bắc Kinh, một chiếc BMW lái không nhanh không chậm, phía sau là một chiếc xe điện kiểu nữ đuổi theo, giống hệt một cảnh rượt đuổi, không, là cảnh trượt xe.
Còn Bạch Minh Vũ ở ghế lái thỉnh thoảng quay đầu, đắc ý la lớn: “Ây da, nhanh quá vậy. Triệu Chính Ngôn, tên bất tài cậu có thể kiên trì bao lâu? Đàn ông năm giây là khen cậu đấy, ha ha ha. Cậu đến đây, đuổi lên đây “Đệch” Tần Minh vô cùng tức giận, hét lớn: “Cậu đợi đấy cho ông đây.
Tần Minh nhận ra, đổi thân phận thì mọi thứ đều thay đổi, nếu ở thành phố Quảng, gọi một cuộc điện thoại là máy bay trực thăng đã đến rồi, còn phải lo không đuổi kịp một chiếc BMW tàn sao?
Anh hơi hối hận, không nên vì thể diện mà không cầm năm trăm nghìn rẻ rúng Tần Mặc cho.
Nếu anh có tiền thì cũng không đến nỗi phải lái chiếc xe điện này.
Tần Minh đuổi được một quãng thì phát hiện xe hết điện rồi, anh chỉ có thể dùng chân đạp, mà đạp xe điện thì rất tốn sức, còn chậm nữa.
Nhưng Nhiếp Hải Đường ở trên chiếc xe đó, anh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không thể mặc kệ được, anh vẫn cố sức đuổi theo, không thể bỏ mặc không quan tâm.
Bạch Minh Vũ cũng cố ý vờn Tần Minh, lòng vòng khắp nơi, thấy Tần Minh hết hơi thì Bạch Minh Vũ cố ý cho xe đi chậm lại.
Bạch Minh Vũ đắc ý nói: “Ôi chao, này, cảm động quá. Theo đuổi người đẹp theo đến tận mười tám con phố, một tên bất tài si tình. Sao cậu có thể theo đuổi như vậy chứ? BMW của tôi không cắt đuôi được cậu đấy.
Tần Minh thở hổn hển, chỉ vào Bạch Minh Vũ nói: “Phù, phù cậu đấy, xuống xe cho tôi, có ngon thì xuống xe cho tôi. Hải Đường, đừng đi với cậu ta, đừng đi với cậu ta nữa.
Bạch Minh Vũ làm mặt quỷ, nói: “Tôi không xuống đấy, cậu muốn thế nào? Hả? Cậu tiếp tục đuổi theo đi, không chơi với cậu nữa, bai nhé.”
Tần Minh tức giận la lớn: “Hải Đường, đừng đi. Xe đó không an toàn.
Nhiếp Hải Đường ngồi ở ghế say thấy Tần Minh đầu đầy mồ hôi, cô cũng hơi đau lòng.
Cô thò đầu ra, hỏi: “Cậu trả lời tôi một câu thì tôi xuống xe. Cậu nói xem sinh nhật tôi là ngày nào?”
Tần Minh nghe xong thì trái tim hơi run lên, anh biết sinh nhật Nhiếp Hải Đường là tháng hai, nhưng anh biết thì chẳng ích gì, chắc chắn Triệu Chính Ngôn không biết.
Một khi anh trả lời, vậy chẳng khác nào để lộ ra thân phận thật sự của anh là Tần Minh à.
Cuối cùng bây giờ Tần Minh cũng biết được suy nghĩ của Nhiếp Hải Đường, vì Tần Minh để lộ quá nhiều sơ hở khiến Nhiếp Hải Đường dấy lên nghi ngờ.
Tần Minh thầm buồn bực: “Vừa nãy không nên nói Nhiếp Hải Đường thích hoa hải đường, có thể nào đi nữa thì anh với cô cũng quen biết nhiều năm, đã từng yêu nhau cho nên rất quen thuộc rồi.”
Tần Minh lẩm bẩm trong lòng: “Cô gái này không chỉ thông minh mà suy nghĩ cũng nhanh nhạy, chắc là đoán ra được gì rồi.”
Tần Minh còn chưa kịp trả lời thì Bạch Minh Vũ đã giẫm chân ga, tăng tốc đi mất. “Mẹ kiếp!” Tần Minh bực bội không thôi, chỉ đành tiếp tục lái xe điện đuổi theo, có thể nào thì cũng không thể mặc kệ không quan tâm được.
Còn Nhiếp Hải Đường trên chiếc BMW thò đầu nhìn Tần Minh ở phía sau vẫn đang đuổi theo, đột nhiên khóe miệng cô nhếch lên lộ ra nụ cười xinh đẹp, giống như vui vẻ vì được ăn mật vậy.
Bạch Minh Vũ ở ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy bộ dạng vui vẻ của Nhiếp Hải Đường, hỏi: “Hải Đường, thấy món quà thứ hai anh tặng em rồi à? Ha ha, cũng không đắt, chỉ là một sợi dây chuyền kim cương hơn năm trăm nghìn thôi. Là chút tấm lòng của anh, em đeo đi, đợi lát nữa đi tiệc vừa khéo có ích.”
Nhiếp Hải Đường vui không phải điều gì to tát, cô ngoảnh đầu nhìn, lúc này mới phát hiện có một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một sợi dây chuyền.