Tần Minh đang định dùng một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Liêu Thanh Tuyền và trải nghiệm cơ thể mềm mại của cô ta, nhưng anh không thể.
Tần Minh nói: “Cô Liêu, chị nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Tần Minh, mà là Triệu Chính Ngôn.”
Liêu Thanh Tuyền uống cạn chai rượu, hai tay sờ mặt Tần Minh, cô ta vén tóc anh, ngẩng đầu nhìn Tần Minh một cách nghiêm túc và nói: “Cậu nói dối, cậu không phải là Tần Minh? Cậu nhìn vết sẹo trên trán cậu mà xem, trước đây cậu nói với tôi rằng vết sẹo này là do hồi bé cậu nghịch ngợm nên đánh nhau, nó có hình chữ X. Chắc cả thế giới chỉ có mình cậu có vết sẹo này nhỉ?” “... Tần Minh khẽ đảo mắt, vì sao lần nào con sâu rượu Liệu Thanh Tuyền này cũng như vậy?
Tần Minh cũng vô cùng xấu hổ, đối với những người hiểu rõ anh, chỉ giả mạo và ngụy trang trên mặt một cách đơn giản như thế này thì vẫn chưa đủ, vết sẹo trên cơ thể cùng những hành động và thói quen đều rất chí mạng, rất dễ bị bại lộ.
Mà Liêu Thanh Tuyền lại chính là một người rất rõ về Tần Minh Nhớ đọc* truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!
Lúc Tần Minh cứu Liêu Thanh Tuyền ở quán bar vào lần trước, vì Tần Minh bị thương ở tay nên Liêu Thanh Tuyền đã tắm cho anh, lúc đó cô ta đã nói về việc tại sao cơ thể Tần Minh lại có nhiều vết sẹo như vậy.
Khi đó Tần Minh nào nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay, mỗi một vết thương trên người đều là chiến tích vinh quang có từ trước đây lúc anh đánh nhau, khi đó đã nói rõ ràng vậy rồi thì có lý gì mà Liêu Thanh Tuyền không biết?
“Vậy cậu cởi áo ra đi, nếu sau lưng không có vết sẹo dài mười lăm cm do bị dao bổ dưa hấu chém vào năm mười bảy tuổi thì tôi sẽ tin rằng cậu không phải Tần Minh Quả nhiên, Liêu Thanh Tuyền ưỡn ngực, bộ ngực cô ta ép sát lại khiến Tần Minh sợ tới mức nhanh chóng chuyển tầm mắt, sợ rằng mình không nhịn được mà phạm sai lầm.
Nói xong, Liêu Thanh Tuyền lập tức lột áo
Tần Minh ra. “Này, cô Liêu, đừng, đừng mà.…" Tần Minh vội vàng đẩy cô ta ra.
Liêu Thanh Tuyền đã say rồi, cô ta mỉm cười ngốc nghếch: “Cho tôi xem nào, đâu phải là tôi chưa thấy bao giờ, nói nhỏ cho cậu biết nhé, lần trước lúc tắm cho cậu, tôi đã nhìn thấy cả chỗ đó của cậu rồi, ha ha ha ha.
Tần Minh vừa xấu hổ vừa nóng vội, đẩy tay Liêu Thanh Tuyền ra và nói: “... Không được, chị Tuyền, chị đừng nói lớn tiếng như vậy, nếu bị người khác nghe được thì sao...
Thế nhưng Tần Minh đột ngột ngẩng đầu, bên cạnh anh có hai người phụ nữ đã đến, chẳng phải là Hoàng Thư Đồng và Mộc Tư Thuần sao?
Hoàng Thư Đồng nhìn Liêu Thanh Tuyền đang kéo áo của Tần Minh, sau đó chất vấn với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Hai người đang làm gì ở đây?”
Mộc Tư Thuần giả vờ ngượng ngùng che mặt, nói: “Chao ôi, chà chà. Thư Đồng à, chuyên gia xoa bóp của cô mê gái vậy sao? Đang ở hậu trường mà muốn làm bậy cơ à?”
Sắc mặt Tần Minh tối sầm lại, không ngờ Mộc Tư Thuần lại giả bộn như không quen biết anh?
Tần Minh vội vàng giải thích: "Hai người đừng hiểu lầm, cô ấy, cô ấy say nên nói linh tinh đấy, hơn nữa còn coi tôi là bạn trai cũ của cô ấy.
Bốp~.
Một tay Liêu Thanh Tuyền vỗ lên mặt Tần Minh và giữ mặt anh, cô ta nói trong trạng thái say khướt: "Ợ, tôi còn chưa yêu đương bao giờ thì lấy đâu ra bạn trai cũ chứ. Thằng nhóc xấu xa này, lúc trước nhìn thấy hết cơ thể của tôi, sao không thấy cậu vội vàng phải sạch quan hệ như vậy?”
Trong lòng Tần Minh cảm thấy rất khổ, đối mặt với Liêu Thanh Tuyền đang say rượu, anh thật sự hết cách, nội tâm gần như tuyệt vọng: “Hu hu... Chị Tuyền, xin chị đừng nói nữa, tối nay em còn có việc rất quan trọng phải làm.
“Triệu Chính Ngôn!!”
Lửa giận của Hoàng Thư Đồng từ từ dâng lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Anh để cô Liêu tắm cho anh khi nào vậy? Hơn nữa anh nhìn thấy cơ thể cô ấy bao giờ?”
Mộc Tư Thuần cũng đứng bên cạnh nói với vẻ ngang ngược: “Đúng vậy, mau thành thật khai báo, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, còn nếu chống lại... thì tôi sẽ gọi chị tôi tới đây xử nghiêm vị “.” Tần Minh khẽ đảo mắt, trong lòng run lên, ca này khó giải quyết đây.