Cuối cùng thì Tần Minh cũng động đậy, anh tung ra một cú đấm rất bình thường, nhắm thẳng vào bàn chân của Lý Tương Tinh. Một tiếng “rầm” vang lên, Lý Tương Tinh cứ thể bay ra ngoài.
Tiếng “rầm” rất lớn vang lên, Lý Tương Tinh ngã vật xuống một góc của võ đài, đau khổ ôm lấy chân mình.
Tần Minh vô cảm đi đến, túm lấy cổ áo của Lý Tương Tinh rồi ném gã ta ra trước mặt cô gái tóc vàng.
Cô gái tóc vàng há hốc miệng ra, nhìn bạn trai mình với vẻ mặt không thể tin nổi, bạn trai cô ta vừa bị người đàn ông mà mình khinh thường đánh bại chỉ trong một chiều. Lúc này cô ta mới hiểu ra rằng lúc nãy Tần Minh không nói dối, lần này cô ta đã đá phải tấm sắt cứng rồi, đã vậy còn làm hại bạn trai bị gãy chân.
Tần Minh chẳng buồn nhìn về phía cô ta.
Tần Minh gãi tai, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía khu vực khách quý, cầm microphone từ tay người dẫn chương trình, nói: “Tôi muốn đánh mười người”
Tần Minh vừa ra tay, lập tức làm khán phòng đang ảm đạm trở nên nóng hực.
Cô gái tóc vàng ôm bạn trai đã bị đánh bại của mình vội vã rời đi nhưng đi được nửa đường thì bị Trần Mục Linh chặn lại, cô ta mỉa mai: "Sao nào? Không xem nữa à? Chẳng phải cô nói Tần Minh chém gió à? Chẳng phải có nói oppa Hàn Quốc của cô tài giỏi lắm hả?"
"Cô.." Cô gái tóc vàng nhục nhã cắn răng, không dám nói thêm câu nào, chán nản bỏ chạy.
"Wow, người này mạnh thật, một chiêu"
"Là tuyển thủ của Hoa Hạ chúng ta, trời ơi, cuối cùng cũng có cao thủ rồi".
"Wow, cậu nhóc này đánh hay đấy."
Bên phía khách quý, nhóm người Hoàng phái đều lộ vẻ kinh ngạc, cực kỳ hâm mộ thực lực của Tần Minh.
Trái lại bên phía người hướng dẫn Mã, ông ta sốt ruột nói với ông Kim - người đại diện cho Hàn Quốc: "Ông Kim, người này rất giỏi, mới nổi lên gần đây, lại lịch không đơn giản, chúng ta phải ứng phó cẩn thận."
Ông Kim xụ mặt, nhìn sang phía Nhiếp Hải Đường rồi nói: "Đây là cao thủ mà Hoàng phải đã giấu à? Ha ha, cậu Đô Thiên Thành, cậu có ăn chắc không?"
Ông ta vừa dứt lời, một chàng trai bước ra từ sau lưng ông Kim, lạnh lùng nhìn Tần Minh ở trên võ đài, nói: "Ra chiêu chưa đủ chặt nhưng lực rất mạnh, cứ tìm vài người lên thử kỹ năng cơ bản của anh ta đã"
Ông Kim gật đầu: "Chẳng phải cậu ta muốn đánh mười người à? Vậy thì cho mười người ra đánh với cậu ta, để cậu ta đắc chí một lúc. Nhỏ xíu mà đã kiêu ngạo thế rồi, sau này lớn lên sẽ thế nào nữa?"
Người hướng dẫn Mã sốt ruột cực kỳ, nói: "Ông Kim, tôi có nghe loáng thoáng về Tần Minh này. Cậu ta được đào tạo bởi người thầy rất nổi tiếng, tài năng thiên bẩm đáng kinh ngạc, nghe nói lại lịch còn có nhiều chỗ rất lạ, không thể xem thường được. Theo tôi thấy, lợi dụng quy tắc của cuộc thi nói cậu ta chưa đăng ký báo danh, đuổi đi là được"
"Hừ, không phải tôi xem thường cậu ta mà là tôi tự tin về người của mình" Ông Kim phản đối: "Trường phái hô hấp do Hoa Hạ sáng tạo đã có từ nhiều năm và cũng lạc hậu rồi. Hàn Quốc chúng tôi đã cải tiến đổi mới, có thể thay thế được. Đô Thiên Thành là cao thủ, tên khốn Tần Minh này chỉ xứng làm bàn đạp để Đô Thiên Thành nổi tiếng."