"Cậu.." Liễu Lan không cam lòng chỉ vào Tấn Minh. Cô ta không thể hiểu được vì sao mình vốn có tương lai đầy hứa hẹn lại phải nhận một kết cục như vậy.
Tần Minh sa sầm mặt và trầm ngâm nói: "Cô làm hại người của tôi còn mong tôi tha cho cô à? Các anh xử lý đi, đừng để nhà họ Lâm nhìn thấy lại khó chịu."
"Vâng, cậu chủ." Mấy thành viên của đội ám sát bước tới đưa người đi.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Tần Minh vẫn luôn lo lắng mới bình tĩnh lại được. Anh đã thắng.
Đám cháy ở trại lớn Lâm thị đã được dập tắt, mười mấy tên sát thủ của Liễu Lan giả mạo người dân gần đó bị Tần Minh phân tán đi giúp đỡ và âm thầm giết chết, không có tên nào may mắn thoát được.
Đến lúc này, Tần Minh xem như đã loại bỏ được uy hiếp lần này.
Một loạt chuyện xảy ra làm Tần Minh thấy vô cùng mệt mỏi, đặc biệt là khi anh tin nhầm vào kẻ gian hại chết mấy anh em, còn để Mộc Tiêu Kiều bị thương.
Điều này làm Tần Minh càng khát vọng quyền lực hơn.
Anh cho rằng chỉ khi mình nắm giữ quyền lực cao nhất mới có thể bảo vệ được người mình quan tâm.
Ban đêm, Tần Minh dẫn theo đội ám sát xử lý hết đám sát thủ của Liễu Lan.
Nhìn núi tuyết mênh mông, Tần Minh chưa từng thấy bình yên như vậy.
Lâm Vũ Nhu bước tới nói: "Trong trại đã thu xếp ổn thỏa rồi, không ai biết những chuyện này, chỉ tưởng là vụ cháy bình thường thôi. Thường Hồng Hi cũng đã được thu xếp đầu vào đấy."
Tần Minh gật đầu nói: "Cô vất vả rồi. Chuyện lần này cũng nhờ có các cô ra sức giúp đỡ"
Lâm Vũ Nhu dịu dàng nói: "Anh với tôi còn phân biệt làm gì? Tôi cũng không muốn con mình còn chưa ra đời đã phải mất ba."
A Long vừa nghe được lời này, đã vội vàng đánh tiếng gọi đám thủ hạ rời đi.
Lâm Vũ Nhu thấy thế lại đến bên cạnh Tần Minh, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ấm áp của anh, khẽ dựa đầu vào vai anh và dịu dàng nói: "Tôi cứ lặng lẽ như vậy, có được không?"
Khi Lâm Vũ Nhu dựa sát vào người Tần Minh, anh nhẹ nhàng kéo tay cô ta ra, nói: "Xin lỗi, tôi đã phụ cô nhưng tôi sẽ gánh trách nhiệm nên có."
Tần Minh nói xong thì cương quyết xoay người rời đi, để lại Lâm Vũ Nhu cô độc một mình.
Trên đường đi, anh gặp được Lâm Chính Kỳ. Anh ta phẫn nộ nắm lấy cổ áo của anh nói: "Họ Tân kia, em gái tôi muốn làm tình nhân của cậu mà cậu cũng không muốn à? Thể diện của cậu lớn nhỉ? Cậu đừng tưởng có ơn với nhà họ Lâm là có thể được voi đòi tiền nhé!"
Tần Minh kiên trì nói: "Tôi sẽ cho Vũ Nhu danh phận, sau này không có ai dám nói cô ấy nửa lời nhưng con rể của nhà họ Lâm không phải là tôi"
Lâm Chính Kỳ hất tay ra, tức giận nói: "Hừ, gã đàn ông rác rưởi."
Tần Minh đã nói rất rõ ràng, anh sẽ không trở thành con rể nhà họ Lâm, Lâm Vũ Nhu tất nhiên cũng hết hy vọng.
Tần Minh quay lại phòng khách phát hiện ra Nhiếp Hải Đường và Mộc Tiêu Kiều đều đang ở đó. Bây giờ hai cô thân với nhau như chị em gái, trò chuyện rất vui vẻ.
Nhiếp Hải Đường nói: "Chị xem, em đã nói anh ấy chắc chắn sẽ trở về mà. Yêu tinh nhà họ Lâm sẽ không thể mê hoặc được anh ấy đâu."
Tần Minh lúng túng, lời này có nghĩa là gì?
Anh giải thích: "E hèm, anh đâu phải là người làm bừa"