Lúc này trong hang động, sau hơn ba tiếng, Mộc Tiêu Kiều tỉnh lại.
Cô ta phát hiện cảm giác nặng nề trên người mình đã biến mất, cũng không còn dấu hiệu trúng độc, ngay cả vết thương cũng không đau nữa, hơn nữa còn được băng bó cẩn thận.
Cô ta nhận ra mình đang nằm trong lòng Tần Minh, và còn không mặc quần áo?
“Mình chưa chết ư?” Mộc Tiêu Kiều tỉnh táo lại thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng rồi cô ta nhìn tình hình xung quanh, tức khắc ngượng chín mặt.
“Đồ, đồ khốn” Mộc Tiêu Kiều cắn môi, ghé vào tai Tần Minh gọi khẽ một tiếng.
Tần Minh vui mừng: “Tiêu Kiều, em tỉnh rồi à? Không sao chứ?”
“Ừm” Mộc Tiêu Kiều ngượng ngùng, nói: “Sao anh lại có thể thừa dịp em trúng độc mà làm bậy thế hả?”
Mặt Tần Minh đen sì: “Không phải, em tự cởi quần áo của mình ra đấy, em nói anh nên anh ôm em”
Tức khắc Mộc Tiêu Kiều trợn trừng mắt, cô ta hừ lạnh tỏ vẻ tức giận: “Vâng, vâng, vâng, có phải người nào đó nhân lúc em bất tỉnh nhân sự mà giở trò đồi bại không?”
Tần Minh lại nói một cách thành thật: “Anh thề, anh không làm thế”
“Anh... đồ cổ hủ.” Mộc Tiêu Kiều thật sự bị câu này của Tần Minh chọc tức, cảm thấy anh không biết lãng mạn.
Tần Minh nói: “Anh thầm niệm hết tên thần linh của Hoa Hạ một lần, cầu xin họ cho em mau khỏi. Quả nhiên em khỏi rồi”
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy thì cảm thấy vô cùng ấm lòng, cô ta dụi vào ngực Tần Minh rồi nói một cách ngượng ngùng: Tần Minh, anh nói xem, núi rừng Tương Tây thần kỳ thật đấy, lần nào chúng ta đến cũng gặp rắc rối. Lần trước anh trúng độc, em sưởi ấm cho anh, lần này em trúng độc đến lượt anh chăm sóc cho em”
“Ừ, ừ, quả là thần kỳ, đúng là vùng đất dữ” Tần Minh cũng cảm thán.
“Không phải, em cảm thấy tốt mà” Nhưng Mộc Tiêu Kiều lại có cái nhìn khác: “Đây là kỳ tích mà ông trời an bài, anh và em nhất định sẽ sống tiếp bên nhau.”
Hai lần gặp chuyện đều khiến quan hệ của cô và Tần Minh trở nên tốt hơn.
Tần Minh nói: “Thật ra Lâm Vũ Nhu tìm đến, cô ta đưa thuốc cho em”
Mộc Tiêu Kiều nghe vậy thì hết sức bất ngờ, hiển nhiên cô ta vẫn nhớ những gì lâm Vũ Nhu nói trước khi hôn mê, nhưng cô ta không ngờ cuối cùng đối phương vẫn chọn cứu mình.
Nếu cô ta chết, chẳng phải có lợi cho Lâm Vũ Nhu hay sao?
“Hình như cô ấy khác với những gì em nghĩ” Mộc Tiêu Kiều ôm chặt Tần Minh, lẩm bẩm: “Sau khi đi khỏi đây phải cảm ơn cô ấy mới được.”
“Ừ, tất cả chúng ta.” Tần Minh cũng ôm Mộc Tiểu Kiều thật chặt, ánh mắt bất giác di chuyển dần xuống dưới, còn tay bắt đầu lần mò lên trên.
Cuối cùng hai người họ ôm hôn nhau.
Sau một phen lần sờ, ôm hôn, Mộc Tiêu Kiều vẫn tỉnh táo lại, sao có thể hiển dâng lần đầu tiên của mình ở đây được?
Cô ta đập tay Tần Minh, hờn dỗi: “Được rồi, đừng sờ lung tung nữa. Trong lúc em hôn mê anh không làm bậy, bây giờ lại giở trò, đúng là xấu xa. Hiện tại không an toàn, chúng ta nghĩ cách dẫn theo cô Lâm đi thôi.”
Tần Minh cười hì hì rụt tay lại, nói: “Đúng, đúng, trước tiên thoát khỏi nguy hiểm rồi hãy nói. Bây giờ đã là buổi trưa rồi.”