Bạch Ngọc Thuần nghĩ đến điều gì, ngượng ngùng nói: "Vậy, vậy Triệu Chính Ngôn, hay là cậu làm chuyện cậu đã hứa với tôi trước được không? Tôi cảm thấy hoàn cảnh nơi này rất tốt, cậu hãy giả làm bạn trai cũ của tôi, để tôi ôn lại cảnh tưởng chúng tôi thổ lộ với nhau được không? Nhờ cậu đó.
Tần Minh gãi đầu, nói: "Được rồi, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian."
Tần Minh vốn không định làm vậy, nhưng Bạch Ngọc Thuần là bạn tốt của anh, còn thích anh, anh không thể đáp lại tấm lòng của cô được, bây giờ cô chỉ nhờ "Triệu Chính Ngôn" quay video lưu giữ lại cũng không có gì quá đáng cả, ai bảo anh mềm lòng chứ.
Hai người đi đến bên dòng sông cổ trấn, có con thuyền nhỏ chèo qua, ánh đèn hai bên sông lấp lánh, du khách đi lại xung quanh, không thể không nói, cảnh đêm thị trấn Cổ Thủy vô cùng đẹp, nếu như mặc Hán phục thì chẳng khác nào xuyên về thời cổ đại vậy.
Tần Minh điều chỉnh cảm xúc và biểu cảm, hỏi: "Khụ khụ, bây giờ đã giống chưa?"
Bạch Ngọc Thuần nhìn Tần Minh đi đến trước mặt, bắt đầu trở nên thấp thỏm, nói: "Tần Minh...?"
Tần Minh nhanh chóng nói dối: "Tôi là Triệu Chính Ngôn, Bạch Ngọc Thuần, cậu đừng hiểu lầm, chẳng phải cậu nói tôi có ngoại hình rất giống bạn trai cũ của cậu sao? Tôi bắt chước phong thái có được không?"
Bạch Ngọc Thuần nói: "À? Ồ, giống, giống lắm, nếu thay quần áo thì càng giống hơn. À, đúng rồi, chúng ta thay luôn quần áo đi."
Nói rồi, Bạch Ngọc Thuần kéo Tần Minh đi đến đầu đường cổ trấn, nơi đó có bán một số quần áo may thủ công, đều là quần áo do người địa phương may, khoảng trăm tệ cũng không đắt, hai người bèn mỗi người mua một bộ để thay.
Thay quần áo xong, Bạch Ngọc Thuần trở nên mộc mạc hẳn, đồng thời cô ấy cũng tháo tất cả đồ trang sức, khuôn mặt vẫn mềm mại như vậy, nhưng không còn khí chất của cô chủ nhà giàu ngầm, cứ như cô gái yếu đuối bước ra từ vùng núi tỉnh Xuyên trước kia vậy.
Tần Minh bước ra từ nhà vệ sinh, anh mặc một chiếc quần bò và áo thun cổ tròn giá rẻ, cộng thêm làn da ngăm đen, hình tượng càng khác "Triệu Chính Ngôn" hơn, như trùng với anh của mấy tháng trước.
Nhiếp Hải Đường núp trong bóng tối nãy giờ nhìn từng hành động của hai người đầy chăm chú, cô không biết hai người muốn làm gì.
Nhưng cô nhận ra cách ăn mặc này của hai người, vào mấy tháng trước, bình thường hai người cũng như vậy lúc ở thành phố Quảng.
Mặc dù Nhiếp Hải Đường không biết Bạch Ngọc Thuần muốn làm gì, nhưng cô ấy vừa xuất hiện đã khiến Tần Minh bỏ việc tìm cô. Trong khi còn chưa làm rõ người đàn ông trước mắt rốt cuộc là Tần Minh hay là Triệu Chính Ngôn, cô cảm thấy hơi khó chịu.
Nhiếp Hải Đường nhủ thầm trong lòng: "Sao Bạch Ngọc Thuần này trước kia dính dáng đến Tần Minh, bây giờ cũng dính dáng đến người giống Tần Minh là Triệu Chính Ngôn vậy?"
Nhưng cô vẫn đeo khăn lụa che mặt, vờ như khách du lịch.
Ai ngờ Bạch Ngọc Thuần cầm điện thoại đi về phía cô.
Bạch Ngọc Thuần nói: "Chào chị, chị giúp tôi một chút được không?"
Nhiếp Hải Đường đang nhìn lén lập tức hoảng hốt, hỏi: "Làm gì vậy?"
Bạch Ngọc Thuần lịch sự nói: "Lát nữa bọn tôi muốn quay một video ngắn, nhờ chị quay lại được không?" tamlinh247.org *trang web cập nhật nhanh nhất
Nhiếp Hải Đường nhìn Tần Minh, không nhịn được hỏi: "Người kia là bạn trai cô à?"
Bạch Ngọc Thuần lắc đầu, nói: "Không phải, anh ấy là diễn viên do tôi tìm. Chị không cần quay ngay mặt anh ấy đâu, quay sườn mặt là được rồi."
Nhiếp Hải Đường ồ một tiếng, giữ giá đỡ điện thoại, tìm góc chuẩn bị quay.
Mà lúc này Tần Minh đang đưa lưng về phía hai người con gái, điều chỉnh cảm xúc, dù sao cũng là bù đắp cho Bạch Ngọc Thuần nên anh không muốn quay hai lần tốn thời gian, cho nên không quay đầu lại, cũng không thấy Nhiếp Hải Đường chỉ che mặt
Bạch Ngọc Thuần trở về, cô ấy chậm rãi đi tới từ đẳng xa, trong lòng thấp thỏm và lo lắng, nhưng vẫn bước đi đầy kiên định.