“Cạch” cửa phòng thay đồ bị khóa lại.
Lưu Tuyết Lệ và mấy cô gái khác khoanh tay, kiêu ngạo nhìn Mộc Tư Thuần với vẻ ác ý.
“Cô được đấy, không ngờ lại muốn báo cảnh sát.” Lưu Tuyết Lệ nhìn Mộc Tư Thuần với vẻ mặt chán ghét, nói: “Cô tưởng dẫn một người đàn ông tới là có người chống lưng cho cô à? Chậc, cả người mặc toàn hàng chợ mà còn muốn làm quản lý? Có phải là một cái lốp dự phòng của cô không? A Lực, dạy anh ta một bài học nhớ đời cho tôi, làm ngay đây để Mộc Tư Thuần xem”
“Vâng, cô Lựu” Vừa dứt lời, người đàn ông cơ bắp phía sau Lưu Tuyết Lệ đi ra.
Có lẽ gã ta là vệ sĩ của Lưu Tuyết Lệ, chỉ là thực tập sinh mà lại thuê vệ sĩ? Tần Minh không khỏi nghi ngờ chỗ dựa đằng sau Lưu Tuyết Lệ.
“Tần Minh cẩn thận!” Mộc Tư Thuần thấy Lưu Tuyết Lệ lại tìm người đến xử anh thì kinh ngạc, lập tức hét lớn.
A Lực dùng một tay túm lấy Tần Minh, lòng bàn tay như cái kìm bóp chặt vào bả vai Tần Minh, sau đó định ném Tần Minh sang một bên.
Đột nhiên hai chân của Tần Minh chùng xuống, anh vững vàng đứng tấn, tên vệ sĩ tên A Lực kia không xê dịch được Tần Minh nữa!
Tần Minh thở một hơi dài, trọng lượng cơ thể bỗng chốc như dồn hết vào đôi chân, đứng im bất động, vững vàng như núi.
Bup!
A Lực dùng hai tay nắm lấy bả vai Tần Minh, nhưng dù gã ta có vặn hay bẻ thế nào cũng thất bại, gã ta dứt khoát đổi thành một cú ném qua vai, kết quả vẫn thất bại!
Điều này khiến mọi người đều kinh ngạc!
“Sao có thể chứ?” Lưu Tuyết Lệ và các cô gái khác đều ngạc nhiên, bọn họ biết A Lực đánh đấm giỏi thế nào, một đánh hai hoàn toàn không thành vấn đề, nhất là lực ở cánh tay không cần quá mạnh, cuối cùng đối diện với Tần Minh lại như một đứa trẻ đang đẩy người lớn.
Mộc Tư Thuần cũng vô cùng ngạc nhiên, theo cô ta biết thì hình như Tần Minh không biết võ mà nhỉ?
Sao bây giờ trong Tần Minh như rất có kỹ năng thể?
“Sao có thể chứ?” Tên A Lực cao to cũng sửng sốt, gã ta là người từng trải qua huấn luyện, nhìn Tần Minh không giống người biết võ, thế nhưng gã ta lại không di chuyển được Tần Minh.
Tần Minh bỗng giơ tay lên, tức giận nói: “Mày nhìn cái mẹ gì?”
Bốp!
Tần Minh dứt khoát giảng một cú đấm vào giữa động mạch cổ và mặt của đối phương, đánh cho đối phương ngất đi, có thể thấy lực của cú đấm này vô cùng mạnh.
“A!” Mọi người phát ra tiếng la, mới chạm mặt một lúc thôi mà Tần Minh đã đánh gục người ta rồi?
Tân Minh hờ hững nói: “Sao? Bốn người các người muốn đóng cửa bắt nạt người ta? Cũng không tự xem lại mình có bản lĩnh đó không.”
Đột nhiên Lưu Tuyết Lệ hét lớn: “A, đánh người rồi, đánh người rồi, nhóm Mộc Tư Thuần đánh
người.”
Mấy cô gái cũng thông minh, biết không thể âm thầm bắt nạt được nên dứt khoát vu khống cho Tần Minh.
Tiếng la ầm ĩ khiến những người đang tập nhảy không tập được nữa, người nào người nấy cũng vây lại.
“Chị Tuyết Lệ, chị không bị thương chứ? Mộc Tư Thuần lại dám đánh chị?”
“Chẳng phải cậy nhà mình giàu có sao? Có gì ghê gớm?”
“Hình như hôm nay còn dẫn một người đàn ông đến, bảo là quản lý. Ha ha, tôi thấy là thuê đến để trả thù chị Tuyết Lệ thì có.
“Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
Thực ra có rất nhiều cô gái nhưng phần lớn đều im lặng không lên tiếng, chỉ có một số ít là trông như về phe Lưu Tuyết Lệ, nói đỡ cho Lưu Tuyết Lệ.
Lưu Tuyết Lệ thấy người đến cũng đông đủ rồi nên kéo quản lý vừa nghe tin chạy đến, nói: “Quản lý, chị phải lấy lại công bằng cho em. Vừa rồi em thấy Mộc Tư Thuần không có đồ nhảy nên muốn giúp cô ta với tư cách là một tiền bối, bảo cùng tìm giúp cô ta. Cuối cùng cô ta chửi bởi bọn em nhắm vào cô ta, còn bảo quản lý của cô ta đánh trợ lý Tiểu Lực của em ngất đi. Chị xem, Tiểu Lực vẫn còn ngất nằm ở bên trong
“Whoa, quả đáng thật. Người đàn ông bạo lực đến mức dảm ở đây đánh người”
“Quản lý, đuổi Mộc Tư Thuần đi. Cô ta lại chẳng nổi tiếng, ỷ vào việc đóng một vai phụ hơn. mười phút cho vở kịch của đạo diễn Phùng, ỷ mình đông fan, xinh đẹp rồi tự cho là mình giỏi giang, đúng là quá đáng”
“Đúng, đuổi Mộc Tư Thuần đi. Quản lý, cô ta là con sâu làm rầu nồi canh, nhảy cũng chẳng ra làm sao”.
Trước sự gay gắt của mọi người trong phòng vũ đạo, nữ quản lý càng tức giận hơn, chỉ vào Tần Minh rồi mắng: “Sao anh làm quản lý được thế? Đến chỗ tôi đánh nhau? Chẳng phải bảo các người ngoan ngoãn mà tìm quần áo đi à? Không xem lời nói của tôi ra gì sao?”
Tần Minh nheo mắt, nữ quản lý này đã có ấn tượng không tốt, hiểu lầm Mộc Tư Thuần ngay từ đầu rồi, anh có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành lên tiếng: “Tôi chỉ tự vệ thối, là bọn họ ra tay trước, tin hay không tùy cô. Tôi gọi người đến giúp, lát nữa là đến rồi. Đợi tôi tìm được quần áo rồi tôi sẽ giải quyết một lượt.”