Tuy trong lòng Tần Minh áy náy, nhưng để Nhiếp Hải Đường không bị cuốn vào cuộc phân tranh giữa anh và nhà họ Triệu, anh bất đắc dĩ phải tiếp tục lấy thân phận Triệu Chính Ngôn lừa gạt cô.
Tuy lặng lẽ bảo vệ sẽ khổ một chút, nhưng so với an toàn tính mạng thì chút đau khổ ấy có tính là gì.
Dù sao nhà họ Triệu cũng là nhà giàu cấp thế giới, bọn họ giấu đi một mặt không muốn người ta biết. Tần Minh đoán nhà họ Triệu mà trở nên hung ác thì cũng không kém Thường Hồng Hi là bao, sẽ không thèm để ý đến tính mạng của Nhiếp Hải Đường
Tần Minh vất vả lắm mới lừa được Nhiếp Hải Đường rằng anh là Triệu Chính Ngân hàng thật giả thật thì Bạch Minh Vũ lại tới phá đám.
Bạch Minh Vũ nói với vẻ niềm nở: "Hải Đường, bên kia có một số tranh chữ cổ điển, đều là đồ cổ của nhà danh giá đấy. Triệu Chính Ngôn, cậu còn ngây ra đó làm gì? Vợ chưa cưới của cậu khó chịu trong người, cậu không qua xem à? Cậu có biết cậu cứ quấn lấy Hải Đường như vậy sẽ dễ khiến Hải Đường bị hiểu lầm không hả? Người khác sẽ nói cô ấy là kẻ thứ ba, chen chân vào giữa cậu và Hoàng Thư Đồng, cậu đang hại cô ấy đấy."
Nhiếp Hải Đường không hề thích Triệu Chính Ngôn, nếu cô đã đoán sai, người trước mặt không phải Tần Minh thì cô cũng chẳng có hứng thú, càng không muốn làm kẻ thứ ba, bèn mượn cớ vào nhà vệ sinh, không thèm để ý đến ai.
Đối mặt với Nhiếp Hải Đường kiêu ngạo lạnh lùng, Bạch Minh Vũ cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta là cậu chủ nhà giàu, bình thường rất nhiều phụ nữ xinh đẹp tiếp cận anh ta, anh ta cũng không phải loại công tử bột kiêu căng phách lối, quan hệ với mọi người đều rất tốt, nhưng trước nay chưa từng có người phụ nữ nào khó gần như Nhiếp Hải Đường.
Tần Minh mừng thầm trong lòng, Nhiếp Hải Đường càng lạnh lùng với người đàn ông khác thì anh càng vui.
Anh đi đến chỗ Hoàng Thư Đồng, dù sao anh cũng đang giả mạo thân phận của Triệu Chính Ngôn, anh không thể không qua xem Hoàng Thư Đồng.
Nhưng anh không hề có một chút hứng thú nào với nữ thần số một của học viện Điện ảnh Bắc Kinh. Hơn nữa hình như Hoàng Thư Đồng cũng không thích Triệu Chính Ngôn, điều này khiến anh càng ngày càng bực bội, đã không thích sao không chia tay luôn đi rồi tìm người khác phù hợp hơn. "Cô đau ở đâu? Đến ngày à?" Tần Minh lạnh lùng nói: "Muốn uống nước nóng không?"
Hoàng Thư Đồng thấy Tần Minh ăn nói bộc trực như vậy thì lập tức nổi giận, nói: "Không cần anh thương hại, tôi có đau chết thì cũng không liên quan đến anh, anh càng được đi dan díu với Nhiếp Hải Đường."
Tần Minh nói: "Cô lỗi người khác vào làm gì? Dù sao cô cũng không thích tôi, hay là chúng ta nghĩ cách hủy bỏ hôn ước đi?"
Hoàng Thư Đồng ngày người, nói với vẻ buồn cười: "Nếu anh có thể thì cứ thử xem. Triệu Chính Ngôn, cưới tôi là anh đang trèo cao đấy anh biết không? Loại đàn ông như anh còn chưa đạt nổi mức tiêu chuẩn, sau sự kiện trường cấp ba anh không gượng dậy nổi, còn bị bất lực bẩm sinh, tính cách nhu nhược, Hoàng Thư Đồng tôi lấy anh mà anh còn không vừa lòng cái gì? Anh có biết vì để tôi lấy anh, ba mẹ anh đã làm bao chuyện không hả?"
Tần Minh ồ một tiếng, hóa ra là ba mẹ bắt buộc.
Xã hội Hoa Hạ đúng là tổn tại vấn đề thực tế như vậy, dù trên tivi mọi cuộc hôn đều xuất phát từ tự do yêu đương, nhưng trong cuộc sống luôn khó tránh khỏi mệnh lệnh của ba mẹ, cho dù miễn cưỡng ở cùng người mình thích, sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ vô cùng hỗn loạn.
Tần Minh hỏi: "Cô sẽ không hận tôi chứ?"
Hoàng Thư Đồng nói: "Loại bất tài vô dụng như anh thì cùng lắm tôi chỉ ghét anh thôi."
Tần Minh nói: "Vậy sau này ngày nào cũng nhìn khuôn mặt đáng ghét của tôi, cô không thấy phiền à? Tôi nghĩ kỹ rồi, miễn cưỡng không có hạnh phúc, nếu cô có người chị em tốt nào không để ý tình hình của tôi, lại dịu dàng hiền thục, có học thức hiểu lễ nghĩa, sẽ không cắm sừng tôi thì giới thiệu cho tôi nhé?"
Tần Minh vừa nói xong, Hoàng Thư Đồng liền quay đầu hất ly rượu vào mặt anh. "Đồ tồi, anh cút đi." Hoàng Thư Đồng vốn đang đau bụng, nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của "chồng chưa cưới", cô ta tức giận tới mức hất ly rượu vào mặt anh.
Hoàng Thư Đồng nghiến răng nghiến lợi mắng: "Triệu Chính Ngôn, anh là đồ vô dụng, đồ cặn bã. Anh muốn tôi giới thiệu chị em tốt cho anh ư? Anh bảo Hoàng Thư Đồng tôi biết giấu mặt vào đầu? Anh không biết xấu hổ nhưng tôi cần thể diện, tôi cắm sừng anh lúc nào? Anh không biết tốt xấu, chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải ở nhà, không tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào mới gọi là vợ chưa cưới đạt tiêu chuẩn sao?"
Hoàng Thư Đồng càng nói càng tức: "Anh là đồ khốn nạn, lúc trước cầu hôn thì giống như chó, bây giờ hủy hoại thanh danh của tôi, muốn vứt tôi sang một bên sao? Hoàng Thư Đồng tôi biết giấu mặt vào đâu? Nhà họ Hoàng biết giấu mặt vào đâu?"
Tần Minh vô cùng buồn bực, thì ra ban đầu Triệu Chính Ngôn muốn cưới Hoàng Thư Đồng, năm đó có bí mật gì sao? Hơn nữa, sao anh cảm giác trong lời nói của Hoàng Thư Đồng có ẩn ý?
Tần Minh hỏi: "Vậy cô có chia tay không?"