Mục lục
Thiếu gia ngông cuồng – Tần Minh (truyện full) - tác giả: Kim Lân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tần Minh đưa mặt nạ phòng độc cho Tôn Thường Hi, Tôn Thường Hi cũng dần hồi phục sức lực, cô ấy thấy Phương Mân định rời đi cũng lập tức đi theo ông ta. 

A Long giải quyết một đám chó sói đang điên cuồng xong, tò mò hỏi: "Cậu chủ, cậu có thể nín thở lâu như vậy sao?" 

Tần Minh ngơ ngác, vừa rồi anh không hề chú ý, anh vẫn luôn nín thở. 

Thực ra kể từ sau khi Tần Minh luyện tập phương pháp hô hấp trong sách võ thuật Trương Toàn Chân đưa cho, ngoài việc Tần Minh phát hiện ra cơ bắp của mình trở nên mạnh mẽ hơn ra, dung tích phổi cũng tăng lên rất nhiều. Anh tự tin rằng cho dù là vận động viên bơi lội cấp quốc gia cũng không thể so với khả năng nín thở của anh. 

Tần Minh chỉ tay, lập tức đuổi theo. 

Trong xưởng, Lý Tinh Hồng khó khăn ngẩng đầu lên, anh ta nhìn bóng lưng xa dần của Tần Minh, trong lòng vô cùng bực bội và ấm ức. 

Anh ta vốn dĩ muốn thể hiện thật tốt trước mặt Tôn Thường Hi, kết quả lại bị xấu hổ và không giúp được gì. 

Trong lòng Lý Tinh Hồng chửi bới: "Đệch, tên nhóc đó rốt cuộc có lại lịch gì thế? Anh Vũ Long hình như là tùy tùng của cậu ta? Mình không bị hoa mắt chứ? Đệch. Đây là tin tức lớn đấy, mình phải nói cho anh trai biết" 

Một đàn em bên cạnh nói: "Cậu hai, hình như loại độc này không gây chết người, nhưng sẽ khiến người ta mất hết sức lực" 

Lý Tinh Hồng yếu ớt chửi: "Còn cần cậu nói sao? Đệch, lần này ông đây mất mặt chết đi được, sao mấy người không biết đường mang 

theo mặt nạ phòng độc hả? Ấy... chẳng trách vợ tương lai của tôi nhất định phải gọi tên nhóc này theo, quả nhiên là có chút thủ đoạn. Sau khi trở về mấy người điều tra thật kỹ cho tôi, tên nhóc đó có lại lịch gì? Có thể cậu ta là tình địch của tôi đó" 

Bên kia, hai chiếc ca nô bên ngoài xưởng đóng tàu, một chiếc chở người và một chiếc chở chó. 

Kế hoạch của Phương Mân thất bại rồi, đã không còn quan tâm nổi đến đám chó sói đã được huấn luyện rất lâu kia nữa, ông ta kéo cô Dương đang không ngừng chống cự lên ca nô, nhanh chóng rời đi. 

Tôn Thường Hi ở phía sau hét lớn: "Phương Mân, ông mau thả mẹ tôi ra, ông không thể trốn thoát được đâu" 

Bum! 

Kết quả đáp lại cô ấy là một tiếng súng. 

Vù, Tần Minh không thèm đếm xỉa gì, thấy Phương Mân ở phía trước nâng tay lên, anh lập tức lao về phía Tôn Thường Hi, viên đạn bay qua sau vai của anh. 

“A!” Tôn Thường Hi giật mình, vô thức sờ khẩu súng trên eo, lúc này mới nhớ ra cô ấy vừa tan làm nên không mang theo súng. 

Phương Mân cười ngạo nghễ: "Hừ, ha ha ha, nhà giàu mấy người tranh đấu nhau, tôi liền trở thành vật hy sinh, nhà họ Tôn các người ném tôi đi như ném đôi giày rách. Tôi hận các người, các người biết những năm nay tôi đã sống như thế nào ở Đông Nam Á không? Ha ha ha, ngày nào cũng lẩn trốn, sợ hãi, không được ngủ ngon giấc. Không giấu gì mấy người, có người giúp tôi quay lại, đối phương muốn hại nhà họ Tôn các người nên mới tìm đến tôi. Tuy rằng tôi chỉ là một quân cờ, nhưng tôi là một quân cờ có dã tâm, các người không cho tôi sống một cuộc sống yên ổn, tôi liền giúp người đó hại nhà họ Tôn các người" 

“Vô liêm sỉ!” Tôn Thường Hi tức giận chửi bới. 

“Người không vì mình trời tru đất diệt, các ngươi đều đi chết đi.” Phương Mân giơ tay lại muốn bắn lần nữa. 

Nhìn thấy họng súng đen đang đối diện với Tần Minh, khoảng cách 

chỉ có mười mấy bước chân, Tần Minh nuốt nước bọt, lần này chơi lớn thật đấy, tại sao chi viện còn chưa tới? 

Tôn Thường Hi cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cơ thể bỗng nhiên xoay chuyển, trở mình đè người Tần Minh, dùng lưng mình để đối diện với khẩu súng lục sau lưng. 

Tần Minh sửng sốt, nhưng lại mơ hồ cảm động, Tôn Thường Hi thế mà lại đồng ý đỡ đạn cho anh, anh vội vàng nói: "Chị Thường Hi!" 

Nhưng Tôn Thường Hi che miệng Tần Minh lại, mạnh mẽ nói: "Cậu câm mồm đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK